Chương XV
Trong suốt chặng đường sinh tồn kéo dài tưởng chừng như vô tận, từng ngày trôi qua trên hòn đảo khắc nghiệt này đều ghi lại biết bao giọt mồ hôi, máu và nước mắt của các học sinh. Sau cú nổ kinh hoàng đêm thứ mười, ai nấy đều cảnh giác hơn. Từ đó, họ không còn để bị bất ngờ thêm một lần nào nữa.
Ngày 11 đến ngày 15, không còn những cuộc chiến diễn ra một cách rời rạc như trước. Các nhóm học sinh, đặc biệt là những người từ phòng 307, đã hình thành nên một liên minh tạm thời, bắt đầu phối hợp nghiêm ngặt giữa các năng lực—cả chiến đấu lẫn hỗ trợ. Những người như Vermax, Louis, Justnone, Kael, Nimue... giờ không còn là những cái tên lẻ loi nữa mà là những trụ cột mà học sinh khác nhìn vào với hy vọng. Từng khu phòng thủ được xây dựng kiên cố, các đội tuần tra luân phiên hoạt động không nghỉ, các pháp sư được phân bổ sức lực để tránh kiệt quệ. Họ không còn là học sinh – mà là chiến binh.
Ngày 16 đến ngày 20, sự xuất hiện của một loạt mini boss bắt đầu thử thách thực sự khả năng gắn kết của nhóm. Một con centaur giáp thép khổng lồ từng quét sạch một doanh trại phụ chỉ trong năm phút đã trở thành bài học nhớ đời. Nhưng chính Vermax đã dùng chiến thuật dẫn dụ kết hợp với tốc độ của Kael và những đòn bọc aura của Yurri, hạ gục nó trong một trận phục kích mẫu mực. Louis lúc này đã thuần thục khả năng biến thân thành rồng trong thời gian ngắn, giúp kiểm soát bầu trời và làm loạn đội hình địch hiệu quả. Còn Nimue và những pháp sư hồi phục như cô trở thành những thiên thần nơi địa ngục, giữ mạng cho hàng trăm người chỉ bằng đôi tay và phép thuật yếu ớt nhưng bền bỉ.
Đêm ngày 20, họ đối mặt với một con boss mang hình dạng như một con tê giác thép khổng lồ, lớp giáp phản ma pháp và tấn công như một cỗ xe tăng. Nhưng bằng cách dùng những bẫy đất, dòng chảy băng giá từ nhóm pháp sư hệ thủy và một cú đâm chuẩn xác từ Vermax, họ cuối cùng cũng đánh bại được nó. Hôm đó, họ mất đi 41 người – nhưng lại giành được chiến thắng rực rỡ nhất từ đầu sự kiện đến giờ. Ai cũng biết, từ đây trở đi, sẽ còn khó khăn hơn.
Từ ngày 21 đến ngày 28, hòn đảo không còn chỉ là nơi sinh tồn – nó biến thành một chiến trường chiến thuật, nơi từng bước chân, từng hơi thở cũng cần được tính toán. Các nhóm học sinh luân phiên trấn giữ các khu vực chiến lược: đỉnh núi, dòng suối, thung lũng rừng rậm. Có những ngày không có quái vật tấn công, nhưng họ vẫn sống trong trạng thái sẵn sàng. Những đêm không ngủ, những tiếng gào từ xa vọng về, những dấu hiệu quái dị trên bầu trời – tất cả khiến sự mệt mỏi trở thành một phần cố hữu của mỗi người.
Thậm chí, đêm thứ 25, một biến cố xảy ra khi nhóm sinh viên mới từ liên kết ở phía Bắc bị bị ma thuật điều khiển đưa tấn công đồng minh như “sự kiện bất ngờ”, làm hỗn loạn hệ thống phòng ngự và gây ra mâu thuẫn. Nhưng rồi, nhờ sự hòa giải cứng rắn của anh chàng tóc vàng và nhiều phép luật hỗ trợ đã giúp những người họ làm chủ lại ý thức và thân thể – người giờ đây đã được xem như thủ lĩnh không chính thức – xung đột mới không leo thang thành bi kịch.
Đêm thứ 28, một cơn bão ma thuật đen phủ xuống nửa hòn đảo. Những ai không kịp dựng khiên chắn đều mất liên lạc. Nhiều học sinh bị lạc trong bóng tối, nhưng lại là Kael với kỹ năng sát thủ của mình đã lần lượt tìm ra từng người và dẫn họ về an toàn như một bóng ma trong rừng. Còn Louis – chỉ bằng một cú quất đuôi, đã phá tan màn sương đen giữa bầu trời, hé mở con đường cho ánh sáng ma pháp chiếu lại xuống đất. Người ta gọi hôm đó là “đêm phán xét”, nơi ai còn sống sót đều được gọi là những kẻ đủ tư cách.
Ngày 29, chỉ còn lại 1.035 người – vẫn còn 5/6 người so với ban đầu. Những kẻ còn sót lại đều là những người mạnh nhất, khôn ngoan nhất, hoặc đôi khi… may mắn nhất. Không ai nói ra nhưng ai cũng biết, đêm 30, đêm cuối cùng… sẽ không chỉ là một thử thách. Đó sẽ là hồi kết, một trận chiến định đoạt số phận không chỉ của trò chơi mô phỏng này, mà còn của chính bản thân họ – những kẻ đã thay đổi hoàn toàn sau 29 ngày địa ngục.
Tất cả họ đứng trên những bức tường thành, nhìn về phía hoàng hôn cuối cùng. Trên bầu trời đỏ rực như máu, mây đen dần cuộn lại... báo hiệu một điều gì đó khủng khiếp hơn bao giờ hết đang đến gần.
Và rồi... màn đêm buông xuống. Đêm cuối cùng sắp bắt đầu.
Sáng ngày thứ 30, bầu trời trên hòn đảo không giống như những buổi sáng trước đó. Những tia nắng le lói dường như không đủ sức xua tan được lớp sương mờ dày đặc bao phủ khắp các cánh rừng, thung lũng và ngọn núi. Một sự im lặng bất thường đè nặng lên bầu không khí, đến mức tiếng bước chân trên nền đất cũng trở nên rõ ràng hơn bình thường. Những người lính sinh viên – đã không còn đơn thuần là học sinh nữa – thức dậy trong trạng thái căng thẳng, mệt mỏi xen lẫn nỗi chờ đợi đầy mơ hồ cho “trận cuối”.
Rồi tiếng chuông thông báo quen thuộc vang lên, khiến mọi người khựng lại giữa công việc của mình. Nhưng lần này, không chỉ là bản tin cập nhật số lượng người còn sống – hiện tại là 1.035 – mà còn có thêm một giọng nói lạ, trầm và nghiêm trọng hơn tất cả những gì họ từng nghe trước đó. Giọng nói đó không phải giọng máy móc như hệ thống thường ngày, mà là giọng người thật, truyền thẳng vào đầu từng người – rõ ràng, rành mạch và đầy ma lực khiến ai cũng rùng mình.
> “Chào mừng đến với đêm cuối – Đêm của Phán Quyết.
Con boss xuất hiện đêm nay không như bất kỳ quái vật nào các em từng đối mặt.
Nó không đến để kiểm tra các em... mà để nhấn chìm tất cả trong bóng tối.”
Tất cả dừng lại. Một cơn ớn lạnh truyền khắp sống lưng từng học sinh.
> “Chúng tôi không yêu cầu các em phải chiến đấu.
Trái lại – lời khuyên duy nhất dành cho các em: hãy trốn.
Trốn cho đến khi ánh sáng bình minh chiếu rọi, các em sẽ vượt qua.
Chúng tôi xin nhắc lại – không cần tiêu diệt con quái vật.”
Nhưng chưa hết…
> “Đã từng có một năm – không một ai đậu.
Chỉ vì có người dám đối đầu với nó. Và họ thất bại.”
Không khí im phăng phắc. Ai cũng cảm thấy như trái tim mình đang đập từng nhịp nặng nề. Nhưng thông báo chưa dừng lại:
> “Con quái vật này... cách đây 800 năm, là ác mộng từng khiến ba vương quốc lớn nhất lúc bấy giờ liên minh để tiêu diệt nó – thất bại thảm hại.
Nó từng được phong là ‘Thiên Tai Thứ Tám’ – kẻ không thuộc về trật tự của thế giới.”
Một vài học sinh rùng mình. Những pháp sư hệ tri thức mở sổ tay, lật tìm cái tên đó, nhưng chẳng có lấy một dòng nào ghi chép. Tất cả thông tin về con quái vật này... đều đã bị xóa khỏi lịch sử.
> “Trong phiên bản hiện tại, nó chỉ còn 50% sức mạnh.
Nhưng như vậy là đủ để biến cả hòn đảo này thành mồ chôn cho bất kỳ ai không nghiêm túc.
Từ khi học viện thành lập, chỉ có ba người duy nhất từng tiêu diệt được nó.”
Và rồi… giọng nói biến mất. Không có tiếng nhạc, không có hồi chuông kết thúc – chỉ còn lại sự tĩnh mịch đến rợn người. Những học sinh đứng chôn chân tại chỗ. Không ai nói. Không ai cười. Mỗi người đều như đang nhìn thấy bóng dáng của cái chết hiện ra trước mắt mình, chờ đêm tối buông xuống để gõ cửa.
Trong căn cứ trung tâm, các nhóm tập trung lại. Những thủ lĩnh – tóc vàng, Justnone, Vermax, Nimue, Louis, Kael – đứng quanh một tấm bản đồ chi tiết của hòn đảo. Không ai muốn thốt lên trước, cho đến khi tóc vàng lên tiếng, ánh mắt nghiêm trọng:
> “Không chiến đấu. Đó là điều hệ thống muốn. Nhưng nếu nó tìm ra chúng ta thì sao? Nếu chỉ biết chạy thì liệu có đủ để sống sót không?”
Justnone khoanh tay, giọng trầm:
> “Tôi từng nghĩ mình là người thích chiến đấu… nhưng hôm nay, tôi không chắc nữa.”
Kael – người vẫn luôn điềm tĩnh – cầm một cuộn giấy, vẽ ra đường ngầm dưới lòng đất mà anh phát hiện ra trong những lần do thám:
> “Có đường thoát. Nếu chia nhóm nhỏ, mỗi nhóm mang theo tín hiệu ma thuật, có thể luân phiên hỗ trợ nhau. Dù gặp nó, cũng có cơ hội né được.”
Nimue lên tiếng, nhẹ nhàng nhưng đầy nội lực:
> “Nếu để tôi và nhóm hồi phục ở giữa, bao quanh bởi các nhóm tác chiến, chúng tôi có thể giữ mạng cho nhiều người hơn.”
Louis lặng lẽ đứng một góc, rồi nói chậm rãi:
> “Tôi sẽ ở lại trên cao. Nếu nó lộ diện, tôi sẽ dùng hết mana để kéo sự chú ý của nó. Các cậu hãy chuẩn bị tinh thần. Nếu nó tấn công... tôi sẽ giữ chân nó được một lúc.”
Không ai nói gì. Nhưng ai cũng biết – đó là một sự hy sinh tiềm tàng.
Vermax, dù từng gục ngã nhiều lần, nay lại là người đưa ra lời cuối cùng:
> “Chúng ta không được để ai bị bỏ lại. Dù là trốn, là né, là sống sót – phải cùng nhau trở về. Không ai được phép nghĩ mình có thể đánh bại nó một mình. Nếu đêm nay có ai chết… thì đó là vì sự kiêu ngạo.”
Mọi người gật đầu. Không có chiến thuật rõ ràng nào có thể giúp họ hoàn toàn an toàn. Nhưng họ hiểu rõ một điều – sự đoàn kết và kỷ luật là vũ khí mạnh nhất đêm nay.
Khắp nơi trên đảo, những nhóm nhỏ bắt đầu phân bố theo kế hoạch: nhóm lánh nạn trong rừng, nhóm trốn trong hang động, nhóm tạo kết giới ẩn thân, nhóm giả mồi để đánh lạc hướng.
Không ai biết chính xác con quái vật kia sẽ xuất hiện ở đâu.
Chỉ có một điều là chắc chắn: đêm nay không phải để chiến thắng – mà để sống sót.
Và khi mặt trời dần lặn, ánh sáng cuối cùng biến mất sau rặng núi…
Bóng tối tuyệt đối phủ trùm hòn đảo.
Và rồi... tiếng bước chân khổng lồ vang lên từ phương Bắc.
Một tiếng gầm… trầm đục như vọng từ địa ngục.
Cuộc trốn chạy bắt đầu.
Còn tiếp!!