Chương XVI
Bóng tối dày đặc nuốt trọn cả bầu trời khi đêm 30 chính thức bắt đầu.
Một luồng khí lạnh lạ lẫm thổi ngang qua đảo, kéo theo đó là một tiếng rung trầm trầm như sấm gầm trong lòng đất, khiến mặt đất dưới chân rung chuyển nhẹ nhàng từng hồi. Rồi, từ phía Bắc đảo, một thứ gì đó khổng lồ xuất hiện… khiến tất cả học sinh – dù đã chuẩn bị tinh thần – cũng phải ngây người, không thốt lên lời.
Con quái vật đêm cuối cùng đã xuất hiện.
Nó mang hình dạng của một con slime khổng lồ, bán trong suốt với lớp da ngoài màu xám đậm lốm đốm vệt đỏ sẫm như máu khô. Nhưng thứ khiến mọi người chết lặng không phải hình dạng – mà là kích thước kinh hoàng. Con slime ấy phải to bằng một phần chín diện tích toàn đảo, di chuyển chậm rãi như một khối thịt sống khổng lồ, bò trườn qua rừng núi, cánh đồng, xóa sổ mọi thứ nó chạm vào.
Cây cối, đá, côn trùng, thậm chí cả linh thú cấp thấp chưa kịp chạy – bị hòa tan ngay lập tức chỉ trong vài giây sau khi tiếp xúc với cơ thể con quái vật. Mặt đất mà nó đi qua để lại những vệt cháy đen, toàn bộ khu vực bị ăn mòn, đất trơ ra chỉ còn lõi nhầy nhụa như bị axit thiêu đốt.
“Đây là… ác mộng thật sự,” một học sinh thốt lên, tay run rẩy.
Các đòn tấn công lập tức được tung ra. Những pháp sư hệ lửa, sấm sét, băng, ánh sáng liên tục thi triển những phép thuật hạng trung và cao – từng luồng ma pháp rực rỡ lao đến, nổ tung trên bề mặt cơ thể slime như pháo hoa. Nhưng tất cả chỉ tạo ra những gợn sóng nhỏ nhoi trên bề mặt cơ thể khổng lồ ấy – rồi sau đó lại trở về trạng thái ban đầu.
“Không có tác dụng…” một pháp sư hệ lửa mặt cắt không còn giọt máu nói.
Từ trung tâm chỉ huy tạm thời, anh chàng tóc vàng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con quái, lặng người nói khẽ:
> “Nó nằm ngoài mọi tính toán của tôi… Kế hoạch 1 và 2… bị loại.”
Rồi anh ta lập tức lấy lại sự tỉnh táo, hét lên dứt khoát:
> “Chuyển sang kế hoạch 3! Tất cả đơn vị tản ra, vây xung quanh nó, giữ khoảng cách an toàn tối đa! Tấn công nhẹ – gây phân tán! Đừng để nó dồn sát vào pháo đài!”
Ngay lập tức, các nhóm học sinh bắt đầu dàn trận như nan quạt xung quanh con quái, không tiến sát, nhưng cũng không để nó trườn về phía bất kỳ khu vực trú ẩn nào. Các đòn tấn công nhỏ, liên tục, được sử dụng để thu hút sự chú ý, nhằm khiến nó xoay vòng quanh đảo mà không cố định hướng tấn công.
Ở một góc tạm thời an toàn, Justnone nhíu mày, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng từng gợn chuyển động của con slime khổng lồ. Rồi anh ta nói:
> “Này, tôi biết nghe thì ngốc lắm… nhưng nhìn nó… nó giống slime thật đấy. Các bạn nghĩ điểm yếu của slime là gì?”
Mọi người quay lại nhìn cậu, không nói gì.
Justnone nhún vai:
> “Slime thì thường có lõi, đúng không? Nếu chúng ta phá được lõi, con này sẽ bị tiêu diệt. Lý thuyết là vậy…”
Một học viên mặc áo giáp nhẹ, gằn giọng:
> “Thì đúng, nhưng ai xuyên qua nổi cái lớp da dày hơn cả sắt đó? Chưa kể mana của chúng ta còn bị hút dần bởi khí độc quanh cơ thể nó.”
Một học sinh nữ, đang chữa trị cho bạn mình bị thương nhẹ, chen vào:
> “Và có tin đồn rằng chỉ cần bị nó nuốt vào… không còn lại cả xương. Mấy nhóm ở phía Tây đã mất tín hiệu rồi…”
Không khí lại chìm trong căng thẳng.
Vermax, đứng bên cạnh một tảng đá cao, mở cuốn sổ ghi chép của mình – ghi chép về quái vật, năng lượng, cấu trúc cơ thể. Cậu thì thầm:
> “Cơ thể dạng chất lỏng… di chuyển chậm… nhưng phân tán được sát thương, hấp thụ nhiệt, phản xạ ánh sáng…
Chỉ còn… ma pháp nguyên tố hủy diệt, hoặc… công kích nội bộ.”
Kael bên cạnh nghiêng đầu:
> “Nội bộ?”
Vermax gật nhẹ:
> “Tấn công từ bên trong. Dùng pháp sư dịch chuyển, hoặc cường hóa tốc độ xuyên thủng, xâm nhập cơ thể nó, tìm lõi và phá hủy.”
Tóc vàng nghe được, liền đáp lại:
> “Nguy hiểm không tưởng.”
Justnone cười nhạt:
> “Đêm nay là đêm cuối. Không liều thì cũng chết.”
Trận địa được chia thành hai chiến tuyến.
Một bên là các nhóm tấn công từ xa – giữ khoảng cách, gây rối loạn hành vi của slime. Một bên là nhóm tấn công mạo hiểm, gồm các học sinh có kỹ năng di chuyển cao, kháng ma, và tốc độ cực tốt – có nhiệm vụ tìm ra lõi của con quái và phá hủy nó nếu có thể.
Louis, dù gương mặt trắng bệch vì thiếu mana, vẫn nói:
> “Tôi sẽ bay lên cao và thăm dò hình thể bên trong từ trên xuống. Nếu tìm được lõi, tôi sẽ bắn pháo hiệu xanh lục.”
Từng giây trôi qua trở nên dài đằng đẵng.
Slime di chuyển rất chậm, nhưng lại không hề dễ đối phó. Với mỗi bước bò của nó, một phần hòn đảo bị xóa khỏi bản đồ. Những tiếng la hét, ánh sáng vụt tắt, tiếng nổ ma pháp hòa vào tiếng gầm gào từ phía xa – một đêm địa ngục thật sự.
Mặt trăng tròn treo cao, soi sáng nửa bóng của quái vật – tạo nên một hình thù ác mộng khổng lồ đè nặng lên tinh thần tất cả học sinh.
Một nhóm bị phát hiện.
Slime trườn đến. Gần như trong tích tắc, 5 người bị nuốt gọn.
Chỉ còn lại một mảnh áo và một tiếng hét không trọn vẹn.
Và trận đánh vẫn chưa kết thúc.
Slime dường như càng lúc càng mạnh hơn, như thể nó đang hấp thụ sinh lực từ đảo và các học sinh.
Kế hoạch ba chỉ giúp trì hoãn. Nếu không làm gì đó – mọi người đều sẽ bị xóa sổ trước bình minh.
Còn hơn 5 giờ nữa… và mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Sự hỗn loạn thực sự bắt đầu khi con slime chuyển sang hình dạng thứ hai.
Từ hình cầu khổng lồ di chuyển chậm rãi như một tảng bùn lỏng, cơ thể nó bắt đầu co rút, kéo dài, rồi nhô lên nửa thân trên như một sinh vật người khổng lồ, với khung xương mơ hồ lộ ra trong khối nhầy nhụa, hai cánh tay dài và đầy xúc tu, mỗi cú vung ra đều kèm theo sóng xung kích ma lực lan rộng vài trăm mét, đủ để hất tung cả một đội pháp sư hạng trung nếu không kịp dựng khiên.
Toàn bộ bầu trời như bị nuốt chửng bởi khí áp phát ra từ thân thể của nó. Lúc này, không còn ai giữ được sự bình tĩnh ban đầu nữa.
Louis, người mang hình thái rồng phương Đông, vốn là át chủ bài trên không, tung ra hàng loạt đòn lửa ma thuật tinh luyện nhắm thẳng vào các điểm yếu mà cậu thăm dò được từ trên cao. Tuy nhiên, đó cũng là cái bẫy đã được con quái giăng sẵn. Khi nhận thấy các đòn tấn công liên tục gây khó chịu cho nó, con slime bỗng nhiên gào lên – âm thanh sắc bén vang vọng vào từng tế bào.
Ngay sau đó, thân thể khổng lồ rung lên, và từ khối nhầy đó, hai cánh tay dài như xúc tu mọc ra, nhanh một cách bất ngờ so với hình dạng ban đầu, vươn lên và bắt gọn lấy thân hình rồng đang bay lượn của Louis.
Tiếng hét của học sinh vang lên đầy kinh hoàng khi thấy con rồng bị giữ chặt lấy đầu và đuôi, rồi bằng một chuyển động thô bạo như xé giấy, nó xé toạc cơ thể rồng ra làm đôi.
Cũng may, Louis kịp kích hoạt bảo cụ phòng thân – một chiếc mề đay kim loại cổ – tạo ra một lớp lá chắn tinh thần và vật lý cực mạnh bao lấy cơ thể thật bên trong, giúp cậu không bị hòa tan ngay lập tức. Tuy nhiên, cú phản chấn khi hình thái rồng bị phá vỡ khiến Louis rụng thẳng từ không trung, máu trào ra từ miệng vì tổn thương nội tạng nghiêm trọng.
Chỉ trong khoảnh khắc, Justnone và hai pháp sư khác đã dịch chuyển tức thời và tung chưởng lực mạnh vào mặt quái vật, đủ để khiến nó chao đảo, mở ra một khe hở nhỏ, và kịp thời kéo Louis ra khỏi bàn tay tử thần.
Cơn ác mộng thực sự bắt đầu.
Sau khi lộ ra hình dạng thứ hai, con slime đã mất đi sự chậm chạp, thay vào đó là tốc độ cùng sự thông minh đến kỳ dị. Không còn là một sinh vật bản năng – nó bắt đầu đọc hiểu chiến thuật, phân tích vị trí các đội hình và tấn công vào mắt xích yếu nhất.
Cánh tay của nó có thể vươn dài hàng trăm mét, xuyên thủng cả rừng cây, tường đá và các khiên phép, tóm gọn từng nhóm nhỏ học sinh không kịp phản ứng. Những ai không bị hòa tan hoàn toàn cũng gánh chịu chấn thương nặng từ sức ép và áp lực ma lực cực lớn, buộc phải kích hoạt vòng cổ đầu hàng để thoát thân.
Bất lợi lớn nhất với học sinh lúc này là sự mất kiểm soát chiến thuật.
Khi con slime còn ở dạng đầu tiên, mọi người có thể duy trì khoảng cách và tiêu hao nó từ từ. Nhưng giờ đây, mọi hình thức tấn công phân tán đều không còn hiệu quả. Chỉ cần mất cảnh giác một chút, một cánh tay của nó đã có thể quét sạch cả đội hình.
Hơn nữa, do kích thước khổng lồ kết hợp với cánh tay dài, khoảng an toàn tối thiểu để né tránh không còn tồn tại. Những khu vực vốn được đánh dấu là “góc chết” không thể tấn công giờ lại trở thành nơi bị quét sạch đầu tiên.
Thêm một vấn đề nghiêm trọng khác là "áp lực ma lực".
Kể từ khi slime chuyển dạng, khí độc và ma lực hắc ám xung quanh nó tăng mạnh gấp ba lần. Những học sinh có khả năng kháng yếu hơn bắt đầu mất kiểm soát mana, thậm chí mất ý thức trong khi thi triển phép.
Có người vừa định niệm chú đã ngất xỉu vì máu chảy ra từ mũi và tai – hậu quả từ việc bị ép phải xử lý quá nhiều áp lực ma thuật trái ngược với nguyên tố trong người.
Yurri, một trong những chiến binh hỗ trợ mạnh nhất, thở dốc trong lúc băng bó tạm thời cho Louis:
> “Cái thứ này… không chỉ mạnh về cơ thể, mà còn… thao túng cả không gian mana quanh nó. Chúng ta không thể trụ nổi quá một tiếng nữa nếu không tìm ra lõi…”
Một học sinh tóc bạc vừa tung một chiêu “Ma Trận Băng Giá” để đóng băng tạm thời cánh tay con slime, hét lớn:
> “Nếu nó còn dạng thứ ba nữa thì… chúng ta chỉ còn cách cầu nguyện thôi!!”
Không khí chiến trường ngập tràn trong hỗn loạn và tuyệt vọng.
Khi từng nhóm lần lượt bị đẩy lùi, mọi học sinh bắt đầu tự hỏi…
Liệu bọn họ có đủ sức trụ đến bình minh?
Hay sẽ là năm thứ hai trong lịch sử học viện không có người sống sót đêm cuối cùng…?
Thời gian vẫn còn hơn ba giờ đồng hồ.
Và địa ngục vẫn chưa kết thúc.
Khoảnh khắc đó – giữa địa ngục trận mạc – một tia hy vọng như chợt lóe lên từ giọng nói đầy quyết đoán của Vermax.
Sau gần 30 phút kiệt sức đối đầu với con quái vật khổng lồ – khi hàng loạt kế hoạch bị vô hiệu, những nhóm chiến đấu tản mác đang dần rơi vào tuyệt vọng, những ánh mắt chỉ huy bắt đầu mờ đục vì mỏi mệt – thì Vermax, người đã im lặng suốt từ khi cuộc chiến bắt đầu, bước vào lều chỉ huy như một cơn gió lạ.
Anh chàng không nói nhiều, chỉ một câu ngắn:
> “Tôi có một kế hoạch... mong mọi người hãy nghe tôi nói hết.”
Tóc vàng cùng các thủ lĩnh khác quay sang nhìn anh với ánh mắt pha lẫn nghi ngờ và hy vọng. Trong lều, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Sau vài phút tranh luận, vài ánh mắt hồ nghi, kế hoạch của Vermax được thông qua. Không phải vì họ tin tưởng tuyệt đối vào anh – mà bởi họ không còn phương án nào khác.
Ngay lập tức, tóc vàng bước ra, dùng ma pháp khuếch đại âm thanh, giọng vang vọng khắp chiến trường:
> “TẤT CẢ CÁC PHÁP SƯ HỆ SÉT, DI CHUYỂN THEO VERMAX!
NHỮNG NGƯỜI SỞ HỮU TỐC ĐỘ CAO HOẶC PHÉP DỊCH CHUYỂN, RÚT VỀ PHÍA ĐÔNG BẮC ĐỒI XANH CHỜ LỆNH!
TOÀN BỘ CÁC NHÓM CÒN LẠI – GIỮ VỮNG TRẬN ĐỊA!
CHÚNG TA CẦN CÁC BẠN GIỮ CHÂN NÓ DÙ CHỈ MỘT PHÚT NỮA!”
Tiếng gầm của quái vật hòa cùng giọng nói khuếch đại ấy tạo nên một âm vang khủng khiếp khắp cánh đồng tử chiến. Dưới chân đồi, các đội trưởng gào lên điều lệnh mới. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra – nhưng họ vẫn làm theo. Vì ánh mắt nghiêm túc của tóc vàng. Vì cái tên Vermax – người từng hồi sinh từ cái chết chỉ bằng mùi súp thỏ.
Trên đỉnh đồi, nơi gió gào rít và từng tia sét từ bầu trời đêm thi thoảng lóe sáng sau đám mây xám dày đặc, hơn ba mươi pháp sư hệ sét – những học viên có năng lực điều khiển điện năng – tụ lại theo đội hình vòng cung. Vermax đứng giữa, áo choàng tung bay, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.
Anh hít một hơi sâu, rồi nói, chậm rãi:
> “Chúng ta sẽ gọi sét xuống từ tầng trời thứ bảy.
Không phải một tia – mà là một trận bão.
Một nghi thức triệu hồi cổ xưa – Lôi Thần Phán Xét.”
Cả nhóm sững sờ. Một pháp sư nữ tóc tím – Elyra – kêu lên:
> “Anh điên rồi sao?! Đó là loại đại nghi thức thất truyền! Nếu đồng bộ lệch pha hoặc mana không đủ – người thi triển chính sẽ bị thiêu rụi bởi chính cơn bão!”
Một học viên khác giơ tay phản đối:
> “Chúng ta còn phải dùng trận pháp dẫn lực và vật tế! Làm gì có thời gian chuẩn bị nghi thức kiểu đó giữa trận chiến thế này?!”
Nhưng Vermax không nao núng. Anh chỉ lặng lẽ nhìn họ, giọng trầm lại:
> “Tôi biết nó nguy hiểm. Nhưng chúng ta không cần hoàn thiện nghi thức. Chỉ cần đủ lực dẫn – tôi sẽ là lõi trung tâm, các cậu chỉ cần tiếp điện.
Nếu có cách nào tốt hơn – tôi sẵn sàng nghe. Nhưng nếu không, thì... tin tôi một lần. Dù chỉ lần này thôi.”
Im lặng. Chỉ có gió hú và tiếng rít khàn khàn của con quái vật phía xa vang vọng.
Cuối cùng, Elyra siết chặt trượng, cắn môi nói:
> “Được rồi. Nếu anh dám đứng giữa tâm sét, tôi dám tin anh.”
Từng người, từng người một – gật đầu. Không phải vì tin tưởng tuyệt đối – mà vì đã đến lúc đánh cược.
Vermax bước ra trung tâm vòng pháp trận sơ khai được dựng từ đá dẫn ma lực và phù văn viết vội trên mặt đất. Đôi mắt anh ánh lên tia quyết tâm, tay giơ cao quyền trượng bạc khắc hình tia chớp.
Và rồi… tiếng đồng thanh vang lên – thần chú triệu hồi bắt đầu:
> "Mây đen cuộn giữa trời cao,
Sét thiêng lặng lẽ vạch vào hư không.
Gió gào gọi bóng linh hồn,
Lôi thần giáng thế, phán công tội đời."
Trời đất biến sắc.
Bầu trời như bị xé ra, một cơn bão sấm sét đen ngòm cuộn lấy không gian, tụ hội thành một vòng xoáy xoay quanh đỉnh đồi. Phép thuật cấp độ cao khiến toàn bộ mặt đất rung chuyển.
Ở phía xa, con slime khựng lại, quay đầu nhìn lên đỉnh đồi, đôi mắt không đồng tử của nó lóe lên sắc đỏ như cảm nhận được nguy hiểm. Nó gầm lên – một tiếng gào đủ để bẻ cong không khí – rồi lao về phía Vermax với tốc độ chưa từng có.
Còn vài chục giây trước khi sấm sét giáng xuống.
Và chỉ cần giữ nó lại… là cơ hội chiến thắng.
Chiến trường – giờ là một canh bạc giữa niềm tin và sấm sét.
Liệu đòn đánh của thần sẽ giáng lên đúng lúc?
Hay tất cả sẽ bị nuốt chửng bởi thứ bóng tối từng khiến cả ba cường quốc bị xóa tên 800 năm trước?
Câu trả lời sẽ đến – cùng tiếng sét đầu tiên từ tầng trời cao nhất.
Còn tiếp!!