Chiến Thắng Nơi Mặt Trời Mọc

Chương XVII

Trên đỉnh đồi, Vermax đứng giữa vòng pháp trận, mắt anh ta như đang giao tiếp với chính thiên nhiên, tay cầm quyền trượng, ánh sáng mạnh mẽ từ những tia chớp sẵn sàng vạch trời. Những pháp sư hệ sét xung quanh anh, mắt tập trung, cơ thể căng thẳng, đều đang sẵn sàng. Tiếng gió rít từ trên cao, âm thanh của thiên nhiên như báo hiệu một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.

Đột nhiên, bầu trời bắt đầu thay đổi. Từng đám mây đen kịt tích tụ, quây quanh không gian, tạo thành một vùng trời u ám. Từng tia sét như chớp giật từ sâu trong mây tối – nhưng không phải là một tia, mà là hàng trăm tia sét đồng loạt dựng nên một bức tường ánh sáng, vạn màu sắc, như thể cả trời đất đang đồng lòng để đánh thức cơn thịnh nộ của thiên nhiên.

Với một tiếng nổ vang dội, tia sét đầu tiên từ trên cao xé toạc bầu trời, vọt xuống với tốc độ không thể ngờ tới, bắn thẳng về phía con slime. Tia sét này không chỉ mang sức mạnh của thiên nhiên mà còn được tiếp sức từ những pháp sư, mỗi người dùng ma lực của mình để gia tăng sức mạnh của nó. Cơn bão sấm sét không phải là một cơn mưa điện bình thường – đó là sự kết hợp của những dòng điện tinh túy, mạnh mẽ và đầy uy lực.

Khi tia sét lao vào người con slime khổng lồ, một tiếng nổ rền vang rung chuyển mặt đất. Toàn bộ thân hình quái vật bị bao trùm trong một chớp sáng rực rỡ, tia sét xuyên qua lớp da nhầy nhụa của nó, chính diện đánh vào cơ thể khổng lồ ấy, làm nó co rút lại một chút vì cơn đau. Lớp da màu xám đen của slime bị xé rách, những vết bỏng rộp xuất hiện, khiến nó khựng lại trong một khoảnh khắc, đau đớn vì những đòn tấn công bất ngờ.

Lần đầu tiên sau suốt hàng giờ, con slime khổng lồ thể hiện dấu hiệu suy yếu. Cả đội quân học sinh chứng kiến sự thay đổi ấy với ánh mắt hy vọng, nhưng họ biết, một tia sét dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể hạ gục ngay lập tức con quái vật này.

Cảm nhận được sự đau đớn từ đòn đánh đầu tiên, slime quay lại, thét lên một tiếng gào khó hiểu, nhưng nó không dừng lại. Nó thả ra một làn sóng sóng đen, phun ra hàng nghìn con slime nhỏ, nhanh như chớp, bao phủ toàn bộ chiến trường, như thể muốn trả đũa tất cả. Nhưng đó chỉ là tạm thời.

"Có tác dụng!" Một trong các pháp sư thở phào, nhưng sắc mặt họ vẫn căng thẳng. Con slime vẫn sống sót, nhưng không thể duy trì sự ổn định. Những dấu hiệu của sự suy yếu xuất hiện – lớp vỏ ngoài bị phá vỡ, và một điểm yếu, một lõi sáng, đang dần lộ ra phía trong cơ thể của nó.

Tóc vàng, người đứng ngoài, chỉ huy tất cả với sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

> “Lùi lại! Pháp sư hệ sét, theo lệnh của Vermax! Di chuyển ngay!”

“Sát thủ, những người có khả năng tốc độ – vào thế, chuẩn bị!”

Không cần phải nhắc lại, các đội viên thực hiện kế hoạch ngay lập tức. Pháp sư hệ sét bắt đầu dùng phép dịch chuyển, rút lui về phía sau, không còn ở vị trí đứng yên nữa. Những sát thủ hệ tốc độ lướt qua đám quái vật nhỏ xung quanh, lấp ló trong bóng tối, tiếp cận con slime từ mọi hướng.

Và rồi, như một cơn giông bão thực sự ập xuống, hàng trăm tia sét đồng loạt được đánh xuống con slime khổng lồ. Không chỉ có những tia sáng mà mỗi tia sét mang theo một cơn lốc năng lượng vĩnh cửu, xuyên thẳng vào con quái vật đang đau đớn kêu gào.

Lại một tiếng nổ vang lên – lần này không phải chỉ là một tia sét, mà là hàng loạt tia sét chạm đất, tạo thành một lưới điện khổng lồ vây quanh con slime, không để cho nó thoát đi đâu được. Mỗi lần sét đánh xuống là một lần lớp giáp ngoài của slime bị phá vỡ, da thịt nhầy nhụa của nó bắt đầu bị đốt cháy, nứt ra từng mảng lớn.

Nó quằn quại, không thể ngừng lại, không thể khôi phục. Những vết bỏng cháy trên người dần lan rộng, dần lộ ra cái lõi sáng bên trong – một điểm yếu chí mạng của con slime. Đó chính là trái tim sinh mệnh của nó, nơi tập trung tất cả ma lực và sự sống.

Con slime cuối cùng bắt đầu giãy giụa, loạng choạng lùi lại. Những tia sét liên tục bắn xuống, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, khiến thân thể khổng lồ của nó trở nên vô cùng mong manh. Lớp da ngoài không thể bảo vệ nổi trái tim bên trong nữa. Nó lộ ra, lấp lánh, đầy sự yếu ớt sau bao lâu.

Trong khi đó, Vermax, đứng từ đỉnh đồi, giơ tay cao, mắt anh không rời khỏi con slime. Anh không nói một lời, chỉ dùng quyền trượng của mình để dẫn dắt dòng năng lượng.

Cả chiến trường như bị hút vào một khoảnh khắc căng thẳng cực độ, khi con slime rốt cuộc không thể chịu đựng được, lớp giáp ngoài bị phá vỡ hoàn toàn, trái tim nó đã lộ ra rõ ràng.

Mọi ánh mắt hướng về trái tim của con quái vật. Giờ đây, nếu một đòn chí mạng được tung ra, nó sẽ gục ngã.

Nhưng liệu họ có đủ sức mạnh để tiêu diệt nó trước khi nó kịp phản kháng lại? Cả đội dồn toàn bộ hy vọng vào đòn quyết định cuối cùng.

Trái tim của con quái vật – lõi sinh mệnh của thứ đã gieo rắc cơn ác mộng trong suốt đêm thứ ba mươi – cuối cùng cũng đã lộ rõ giữa không trung. Đó là một khối cầu phát sáng lơ lửng trong cơ thể đang rạn vỡ, xoay tròn chậm rãi như mang trong nó nhịp đập của cả một thế giới hắc ám. Mọi học sinh đều dồn ánh mắt vào nó. Giờ là lúc tung ra đòn kết liễu. Hy vọng, đã nhen nhóm… nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.

“BÂY GIỜ!” – Tóc vàng hét lớn, giọng nói khuếch đại qua phép thuật vang vọng khắp chiến trường.

Hàng chục sát thủ hệ tốc độ đồng loạt lao đến, mỗi người là một vệt bóng đen xé tan không khí, vũ khí tẩm đầy sát khí nhắm thẳng vào lõi. Cùng lúc đó, các pháp sư hệ công kích, thông qua dịch chuyển tầm ngắn, xuất hiện trên các điểm đã được tính toán sẵn, tay vung trượng, niệm chú với tốc độ chóng mặt.

> “Xuyên phá không gian, hủy diệt vật chất — Ma pháp trọng kích: Phá Tâm Trảm!”

“Lửa thiêng thánh hóa — Hỏa Thần Chi Chưởng!”

Những đòn tất sát đồng loạt giáng xuống. Mọi thứ như bị nuốt chửng trong tiếng nổ đinh tai nhức óc. Không khí biến dạng vì nhiệt, đất đai rung chuyển như đang gào thét. Mặt đất xung quanh lõi bị đào sâu thành một miệng hố lớn, khói bụi bốc lên cuồn cuộn, bao trùm cả một khu vực khổng lồ.

Im lặng.

Không ai thở mạnh. Tất cả đều chờ đợi. Và rồi, khói bụi tan dần…

…Lõi vẫn còn đó. Không một vết xước.

“Không thể nào…” – một học sinh thốt lên trong tuyệt vọng.

Ngay sau đó, từ lõi phát ra một luồng ánh sáng tím kỳ lạ, thứ ánh sáng không hề chói mắt, nhưng lại khiến ai chứng kiến cũng cảm thấy như linh hồn mình đang bị bóp nghẹt. Một tầng màng mỏng, trong suốt và lấp lánh, bao phủ lấy lõi – một lớp bảo hộ không thuộc về bất kỳ loại ma pháp phòng thủ nào được biết đến.

Từ giữa lõi, một âm thanh như tiếng nhịp tim vang vọng ra, đều đặn và nặng nề. Một… hai… ba…

Và rồi, toàn bộ cơ thể slime bắt đầu… tái sinh.

Chất nhầy trên đất bắt đầu tụ lại, những mảnh thân thể bị phá hủy tự động hợp nhất, lơ lửng xoay quanh lõi, như đang chuẩn bị cho một thứ gì đó lớn hơn, mạnh hơn, tồi tệ hơn.

Gió ngừng thổi. Trăng trên trời bỗng bị che khuất. Cả chiến trường chìm vào một thứ ánh sáng mờ ảo kỳ quái, thứ ánh sáng phát ra từ… hình dạng mới của con quái vật.

Hình Dạng Thứ Ba – Ám Dịch Tà Linh.

Từ khối nhầy nguyên thủy, giờ đây, thứ sinh vật ấy biến thành một thực thể lai giữa chất lỏng và tinh thể sống, cao đến hàng chục mét, phần thân giống như một cơn lốc lỏng xoáy không ngừng, còn phần trên là một khuôn mặt người khổng lồ mờ nhạt, không có mắt, chỉ có một cái miệng khổng lồ luôn mấp máy. Xung quanh nó là hàng nghìn mảnh gai tinh thể đen, trôi nổi như cánh tay có thể triệu hồi bất kỳ lúc nào.

Toàn bộ không khí trên đảo như bị hút đi, tạo thành một vùng chân không chết chóc.

> “Thảm họa thứ tám... nó... chuyển hoá hoàn toàn rồi...” – một học viên thì thào, mặt trắng bệch.

Vermax siết chặt quyền trượng, ánh mắt không còn nghi ngờ hay tính toán — chỉ còn cơn ác cảm đậm đặc đang sục sôi.

Tóc vàng đứng lặng đi vài giây, rồi nghiến răng ra lệnh:

> “Mọi người... toàn quân, lùi lại. Giữ khoảng cách an toàn. Ai không phải đội chủ lực, rút về khu vực số 4 ngay lập tức!”

Nhưng đã quá muộn với nhiều người.

Ngay khi hình dạng mới hoàn tất, con quái vật tung ra một đòn không ai kịp phản ứng:

Một đòn quét ngang của hàng trăm mảnh gai đen, dài hàng chục mét, mang theo ma lực ăn mòn, quét bay toàn bộ học sinh đứng gần. Dù có khiên, có pháp thuật bảo hộ, họ vẫn bị cuốn phăng như những con búp bê vải. Nhiều người bị thương nặng, nhiều người mất tích không để lại dấu vết.

Tiếng gào khóc, tiếng hét thất thanh vang vọng giữa tiếng rít của gió lốc và sức mạnh ma thuật điên cuồng.

“Cái quái gì thế này?!” – một học sinh run rẩy gào lên – “Chúng ta không phải đánh boss nữa… chúng ta đang đối mặt với một con thần thánh chết chóc!”

Justnone, người nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, mặt không còn vẻ đùa giỡn như mọi khi:

> “Chúng ta đã đánh thức thứ không nên đánh thức… nhưng không còn đường lui nữa rồi.”

Thảm họa thứ tám – giờ đây không còn là thử thách của học viện, mà là ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa hy vọng và tuyệt vọng.

Chiến trường thay đổi hoàn toàn. Không còn là chiến đấu – mà là sinh tồn.

Tất cả giờ đây, dù mạnh mẽ hay yếu đuối, đều đang phải gồng mình để giữ lấy sự sống… trong cuộc chiến mà họ không chắc sẽ còn trụ được tới bình minh.

Giữa màn đêm ngột ngạt, nơi từng cơn gió cũng mang theo mùi tử khí, hàng trăm học sinh đang điên cuồng chạy trốn khỏi thảm họa thứ tám. Không còn chiến thuật, không còn hi vọng tấn công – chỉ còn sinh tồn. Những tiếng bước chân rối loạn dẫm lên lá khô, những phép thuật phòng ngự được kích hoạt liên tục, và những tiếng thở dốc, run rẩy vang vọng trong bóng tối.

Vermax và Justnone đang chạy song song, phía sau là hàng loạt đồng đội đang hỗ trợ lẫn nhau, thì Justnone bất chợt khựng lại.

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào con quái vật khổng lồ đang di chuyển trong hình dạng nhân thể mờ mịt khí độc. Dáng đứng của Justnone như hóa đá, ánh nhìn thâm trầm, lạnh đến đáng sợ.

> “À phải rồi…” – Anh lẩm bẩm, giọng trầm và khàn đặc. “Năm ngoái… ta đã không có cơ hội dùng đến thứ này.”

Vermax ngạc nhiên quay đầu lại:

> “Justnone… cậu định…?”

Justnone cười nhẹ, một nụ cười mỉa mai như thể cuối cùng anh ta cũng đã sẵn sàng từ bỏ mọi toan tính, để đánh cược tất cả vào một đòn duy nhất.

> “Dù ta có bị loại… thì cũng phải đấm cho nó văng một phát đã!”

ẦM!

Luồng khí tức bùng phát từ Justnone mạnh đến nỗi mặt đất dưới chân anh nứt toác. Gió bị ép ngược, thổi tung cây cối và bụi đất xung quanh. Những người đang chạy gần đó bị hất ngược, quay lại nhìn bằng ánh mắt hoảng hốt.

Một áp lực khủng khiếp lan ra như sóng thần. Không phải từ ma pháp, cũng không hoàn toàn là linh lực — mà là một loại khí chất cổ xưa, hỗn hợp giữa ý chí, sát khí, và sức mạnh huyền bí chưa từng thấy.

Tròng trắng mắt Justnone chuyển đen, con ngươi đỏ rực như máu.

Sau lưng anh ta, năm chữ cổ ngự trị trên không trung – mỗi chữ tỏa ra một màu sắc khác nhau tượng trưng cho Ngũ Hành Linh Canh: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

“Ngũ Hành Thể – Khí Hồn Giáng Thế!” – Vermax thì thầm, gần như không thể tin được vào mắt mình.

Một hình thể khổng lồ hiện lên sau lưng Justnone.

Một võ sĩ màu cam rực rỡ, cao gấp mười lần người thường, hình thể sắc nét như đúc từ thép nung, toàn thân rực cháy bằng khí tức tinh thuần từ chính linh hồn Justnone.

Khí Hồn Võ Sĩ — Một loại triệu hồi cổ đại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, vốn dĩ đã tuyệt tích từ lâu.

Hình thể khổng lồ sừng sững chắn ngay trước đường đi của con slime, lúc này đang bước tới như một đám sương độc biết đi, ánh mắt tím đục lạnh lùng như sự diệt vong từ cổ tích xa xưa.

Cả chiến trường như ngưng đọng.

> “Cái gì thế kia…?”

“Hắn là học sinh ư?”

“Phòng 307… toàn quái vật thật rồi.”

Có kẻ lẩm bẩm, có người hít sâu không khí nhưng lại cảm thấy nghẹt thở trước sự xuất hiện ấy.

Con slime khựng lại. Trong tích tắc, không ai biết là do nó ngạc nhiên hay đang đánh giá mối đe dọa mới.

Không chờ thêm giây nào, hình thể khí hồn khổng lồ rít lên như sấm rền, rồi tung ra một cú đấm đầy trời, như thể ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của đất trời vào một điểm duy nhất.

ẦM!!!!

Nắm đấm va vào thân thể slime, tạo nên một vụ chấn động long trời lở đất.

Một vùng đất rộng hàng trăm mét vuông phía sau con slime nổ tung, dư âm khiến mặt đất rung bần bật như động đất. Cả con quái vật bị đẩy lùi, phần đầu của nó vỡ ra từng mảng, hóa thành những dòng chất nhầy chảy ròng ròng trên nền đất.

Mặc dù chưa chạm được vào lõi, nhưng đây là lần đầu tiên có kẻ khiến nó “vỡ mặt” một cách rõ ràng.

Toàn bộ học sinh im phăng phắc.

> “Hắn… đấm văng con quái vật thật rồi…” – một người thì thào như không tin được.

Tuy nhiên, giá phải trả không hề nhẹ.

Ngay sau khi cú đấm được tung ra, hình thể khổng lồ của Justnone bắt đầu rạn nứt. Những luồng khí xung quanh anh ta rút ngược lại cơ thể. Máu từ mũi, tai, khóe mắt của anh trào ra, cơ thể run lên vì phản phệ nặng nề.

Phịch!

Justnone khuỵu gối, chống tay xuống đất, hơi thở dồn dập và hỗn loạn, hình dạng “Khí Hồn” hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Vermax lập tức lao đến, đỡ lấy Justnone khi anh suýt ngã gục.

> “Cậu điên rồi… suýt nữa bị phản phệ đến tàn phế!”

Justnone cười khô, ánh mắt vẫn sắc bén:

> “Thế ít nhất… tôi vẫn kịp đấm nó một phát… trước khi bị loại.”

Dù đang đau đớn, nhưng trên mặt Justnone không có chút hối hận nào – chỉ có sự kiêu hãnh của một chiến binh thật sự.

Con quái vật lắc lư, ngẩng đầu lên gào một tiếng đầy giận dữ. Nó vẫn còn sống. Nhưng cái tên Justnone… giờ đây đã được ghi khắc trong tâm trí tất cả học sinh còn lại

Vermax đỡ lấy Justnone đang gần như ngã quỵ sau cú đánh kinh thiên động địa. Máu vẫn còn nhỏ giọt từ thái dương và cằm anh, nhưng đôi mắt — vẫn ánh lên một tia bất khuất.

> “Một võ sĩ như cậu trâu bò thế này…” – Vermax nửa cười, nửa thở dài – “Chỉ nhiêu đó chưa đủ loại cậu đâu.”

Justnone nhếch môi cười mệt:

> “Thật ra… tôi còn một cú nữa đấy. Nhưng phải để dành cho lũ kiểm tra sau tốt nghiệp.”

Tiếng họ bật cười đầy kiệt sức. Nhưng rồi… tiếng gào rung trời vang lên từ phía xa.

Con slime—trong hình dạng nhân thể màu tím đục—đã gượng dậy. Phần đầu từng bị Justnone đấm nát đang bắt đầu tái tạo lại, như thể chưa từng có vết thương nào. Nhưng lần này, không còn sự ngạo mạn hay lạnh lùng trong đôi mắt nó nữa. Thay vào đó, là nỗi giận dữ nguyên thủy, hoang dã và không thể kiềm chế.

Nó rống lên.

Cơn gào của nó làm đất trời rung chuyển, các học sinh tưởng như bị cuốn vào một cơn ác mộng tận thế. Nhiều người vô thức rút vũ khí, chờ đợi đợt tấn công cuối cùng.

Nhưng…

Giữa khoảnh khắc ấy, ánh sáng đầu tiên xuất hiện.

Một dải sáng mỏng mảnh, như đường chỉ bạc, tràn qua những tán cây gãy đổ…

Rồi đến tia thứ hai.

Rồi cả vùng trời phía đông bắt đầu bừng lên sắc vàng ấm áp của bình minh.

“Ánh sáng…”

Một học sinh run rẩy thì thầm. Rồi người thứ hai, người thứ ba… tất cả cùng hướng ánh mắt mỏi mệt về phía chân trời.

Mặt trời… đã mọc.

Con slime cũng dừng lại. Đôi mắt tím đục của nó — vốn dĩ chất chứa tử khí và hủy diệt — chớp nháy một lần như thể hiểu điều gì đang xảy ra.

Nó không còn gào rú nữa. Thay vào đó, nó lặng im nhìn về phía ánh sáng. Giống như… một sinh vật đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của nó, và chấp nhận kết thúc.

Thân thể khổng lồ của nó bắt đầu nứt ra, từng mảng rã rời như bùn lầy tan chảy dưới ánh mặt trời. Cơn giận dữ hóa thành hơi nước.

Cơ thể tan dần. Từng nhánh, từng tầng, từng giọt…

Nó… biến mất.

Chiến trường chìm trong im lặng.

Không ai nói gì. Không ai dám thở mạnh. Họ vẫn đứng trong tư thế chiến đấu, sẵn sàng nghênh chiến — như thể tâm trí họ vẫn chưa theo kịp sự thật rằng…

Cuộc chiến… đã kết thúc.

Rồi một thanh kiếm rơi xuống đất.

Tiếp theo là một cây quyền trượng, rồi một bộ cung, rồi một cây giáo…

Vũ khí lần lượt buông xuống.

Các học sinh đứng thẳng người, mệt mỏi và im lặng nhìn nhau. Không ai hô vang. Không ai ăn mừng. Chỉ có sự ngỡ ngàng và niềm tin dần lan tỏa trong mắt từng người:

> “Chúng ta… sống rồi sao?”

Tiếng chim rừng cất lên đâu đó trong thung lũng – một âm thanh bình thường nhưng giờ đây lại khiến lòng người rung động như khúc khải hoàn. Cơn gió nhẹ buổi sáng mát lạnh lướt qua chiến trường đầy tro bụi, mang theo một cảm giác không thể gọi tên được.

Và rồi — âm thanh quen thuộc vang lên.

> “Xin chúc mừng. 478 học sinh đã vượt qua thử thách 30 ngày sinh tồn tại Đảo Tuyệt Vọng.”

> “Các em… là những người xứng đáng nhất.”

Âm thanh như vỡ òa. Không phải từ hệ thống. Không phải từ loa thông báo. Mà từ tiếng hét vui mừng của chính các học sinh – những người đã đi qua địa ngục bằng cả máu, mồ hôi, nước mắt, nỗi mất mát và sự trưởng thành.

Justnone lảo đảo đứng thẳng, dựa vào Vermax, mắt mờ mịt nhìn ánh nắng chiếu xuống đất.

> “Lần này… đúng là xém thật.” – Anh thì thào.

Vermax khoanh tay, cười nhẹ:

> “Nhưng ít nhất… chúng ta đã sống. Cậu đấm nó một phát, tôi được sống sót. Coi như huề.”

Xa xa, những nhóm học sinh khác đang dìu nhau, vẫy tay, gọi tên nhau… mỗi người còn sống đều là một huyền thoại nhỏ.

Ngày thứ 30 đã kết thúc.

Và cũng là khởi đầu cho một tương lai mới.

Không ai trong số họ sẽ còn là người cũ.

Không ai trong số họ sẽ quên đêm cuối cùng.

Và… không ai sẽ quên hình ảnh nắm đấm của Justnone – xuyên qua màn đêm, mở lối cho ánh sáng chiếu rọi.

478 người sống sót – những chiến binh bước ra từ thử thách khắc nghiệt nhất của học viện. Nhưng hành trình của họ... chỉ mới bắt đầu.

Còn tiếp!!