Chương XVIII
Mặt trời đã lên cao, sưởi ấm cả chiến trường nhuốm bụi mù và vết máu. Tưởng chừng như tất cả sẽ chìm trong im lặng, những bước chân rệu rã quay về phía rừng rậm... Nhưng rồi—một luồng sáng chói lòa lại bất ngờ xé rách bầu trời.
Từng cánh cổng ánh sáng khổng lồ như mở ra từ hư không giữa trời cao. Chúng tỏa ra những hào quang lấp lánh, rực rỡ như những mảnh vỡ của bình minh đang rơi xuống trần thế.
Mọi người ngẩng đầu.
Từ mỗi cánh cổng, một luồng sáng trắng thuần khiết chiếu thẳng xuống vị trí của các học sinh. Luồng sáng ấy chạm vào cơ thể từng người — nhẹ như hơi thở, nhưng đầy uy lực.
Vết thương rách toạc nơi tay Vermax dần khép lại.
Cơ bắp mỏi nhừ của Justnone được thư giãn như chưa từng trải qua đòn đánh nào.
Những tinh thần hoảng loạn, lo âu, kiệt quệ… bỗng trở nên thanh thản.
“Chuyện… gì thế này?” — một học sinh kinh ngạc.
“Cơ thể mình… không còn đau nữa…” — một học sinh khác thì thầm, run rẩy nhìn đôi tay mình hồi phục.
Luồng sáng hồi phục cả thân xác lẫn tinh thần, như thể đang gột rửa đi mọi đau thương còn sót lại từ cuộc chiến.
Rồi… từng người một được nâng lên, nhẹ nhàng như những chiếc lông vũ.
Họ được đưa về những cánh cổng trên trời cao – nơi mà 30 ngày trước họ từng rơi xuống.
Khi tất cả đã thoát khỏi hòn đảo kinh hoàng ấy, họ xuất hiện trong một đại sảnh khổng lồ, nơi ánh sáng trắng bao phủ mọi ngóc ngách. Một vùng đất an toàn, thanh khiết và yên bình — hoàn toàn đối lập với sự tàn khốc nơi họ vừa trải qua.
Và rồi...
Âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên lần cuối cùng.
> “Chào mừng các em trở về. Bài kiểm tra đã kết thúc.”
Tiếng vỗ tay vang lên. Không phải từ đồng đội. Không phải từ bạn bè. Mà từ những người đứng ngay trước mặt họ.
Là những học sinh đã bị loại.
Người gãy chân ngày thứ 3. Người bị nuốt bởi quái vật ngày thứ 9. Người đã ngã gục vì tuyệt vọng ngày thứ 17… Tất cả bọn họ—đều đứng đó, lành lặn, mỉm cười, ánh mắt long lanh.
“Không thể nào…” – một người lẩm bẩm.
“Các cậu… vẫn sống?” – một nữ học sinh rơi nước mắt chạy đến ôm người bạn tưởng đã hy sinh.
Không gian nổ tung trong xúc động. Những tiếng gọi tên. Những cái ôm nghẹn ngào. Những ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn vui sướng.
Và lúc đó, một giọng nói vang lên từ giảng viên đứng đầu học viện:
> “Như các em thấy đấy, đây chỉ là một giả lập kiểm tra.”
“Chúng tôi không bao giờ để học sinh thực sự đánh đổi mạng sống trong một kỳ thi.”
“Tất cả những gì các em trải qua—nỗi đau, sự mất mát, hiểm nguy, và cả vinh quang… đều là thật. Nhưng không ai chết cả.”
“Người bị loại được đưa ra sớm, được chăm sóc và theo dõi suốt thời gian còn lại.”
Không khí lặng đi trong một giây, rồi vỡ òa như một cơn sóng lớn.
Có người bật khóc vì nhẹ nhõm. Có người cười như điên vì không tin nổi. Có người vẫn nhìn quanh như thể… sợ đây chỉ là ảo giác khác.
Thầy giáo tiếp tục:
> “Những học sinh bị loại hoặc tự nguyện dừng cuộc chơi… sẽ được trao thêm một cơ hội kiểm tra lại vào thời gian tới.”
“Còn với 478 người đã vượt qua bài kiểm tra… các em xứng đáng được nghỉ ngơi. Một tuần. Sau đó, chúng ta bắt đầu một giai đoạn mới.”
Một tuần nghỉ ngơi.
Nghe có vẻ đơn giản. Nhưng với họ—những người vừa bước ra từ chiến trường khốc liệt như địa ngục… đó là phần thưởng cao quý nhất.
Không chỉ là thời gian hồi phục cơ thể, mà còn là cơ hội để họ nhìn lại chính mình, nhìn thấy những gì họ đã mất, đã học, đã trưởng thành.
Và quan trọng nhất… họ được gặp lại nhau.
Trong đám đông, Vermax ngồi bệt dưới đất, miệng ngậm ống hút nước táo, ngước lên trần ánh sáng và nói nhỏ:
> “Không tin nổi là… còn sống thật.”
Justnone nằm ngửa ra, tay gác sau đầu, cười khẽ:
> “Công nhận là kiểm tra kiểu này… còn hơn cả chiến trường.”
Một giọng nói khác chen vào:
> “Không biết tuần sau bắt học gì tiếp theo đây…”
Một tràng cười vang lên.
Họ là những người sống sót.
Nhưng hơn cả thế — họ là minh chứng rằng lòng can đảm, ý chí và tình đồng đội có thể dẫn họ vượt qua cả những bài kiểm tra tàn khốc nhất.
Tuần lễ nghỉ ngơi trôi qua chậm rãi nhưng đầy hồi hộp.
Dù đã thoát khỏi hòn đảo thử thách, trong tâm trí của nhiều học sinh, đặc biệt là Vermax, Louis và Justnone, vẫn còn ám ảnh bởi hình ảnh khủng khiếp của con slime tai ương đêm thứ ba mươi. Nó quá mạnh. Quá áp đảo. Và nếu không nhờ ánh sáng xuất hiện đúng lúc—chưa chắc họ còn sống để đứng đây.
Sự tò mò như ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt Vermax.
Một buổi chiều, khi Louis vừa mang hai ly nước trái cây đến chỗ nghỉ dưới tán cây sân phía sau khu học xá, Vermax đặt cốc xuống bàn và mở lời:
“Chuyện tối hôm đó… chúng ta còn quá nhiều thứ không hiểu. Cái con quái đó—không giống bất kỳ thứ gì từng gặp. Có thứ gì đó… sâu hơn, ẩn sau sự tồn tại của nó.”
Justnone lúc ấy đang gác chân đọc một quyển sách, gật gù:
“Cậu không phải người duy nhất thấy vậy. Tôi cũng đang nghĩ về nó từ hôm qua.”
“Vậy thì...” – Vermax mỉm cười – “Chúng ta điều tra chứ?”
Cuộc hành trình tìm kiếm bắt đầu.
Dựa vào các mối quan hệ “kết bạn khắp thiên hạ” của Justnone, họ liên hệ được với một đàn anh năm ba – người sở hữu thẻ học giả cấp cao cho phép truy cập kho lưu trữ học viện, bao gồm những hồ sơ và tài liệu tuyệt mật về các kỳ kiểm tra trước.
Anh ta tên Kite, từng là học sinh thủ khoa kỳ kiểm tra sinh tồn năm hai, được mệnh danh là “Thư viện sống của Học viện Vĩnh Hằng”.
Khi nghe nhóm Vermax đề cập đến con slime và ba người từng đánh bại nó, Kite nhướng mày, nửa tò mò, nửa hứng thú:
> “Thứ các cậu muốn tìm là Hồ sơ ‘Tam Tuyệt Truyền Kỳ’. Không dễ tìm, nhưng... may cho các cậu là tôi đã từng tò mò y như vậy.”
Sau hơn một tiếng tra cứu trong khu Thư viện tối cấp, cuối cùng Kite cũng mang ra một quyển sách bọc da cổ, với biểu tượng của Hội học giả tối cao khắc chìm trên bìa: “Biên niên sử Huyền thoại – Phiên bản Giới hạn.”
Anh ta mở sách, lật đến một trang được đánh dấu bằng mảnh lông chim bạc.
> “Đây rồi. Ba người từng đánh bại con slime tai ương đó. Cả ba đều là truyền thuyết sống…”
Người đầu tiên:
> “Ngài Lục Thừa – danh hiệu hiện tại: Thiên Biến Vạn Hóa.” thuộc đế chế AVALON
Là một pháp sư kiêm chiến lược gia, có khả năng sử dụng mọi hệ nguyên tố và biến hóa bản thân thành hàng trăm hình dạng khác nhau.
Điều đáng sợ nhất?
Trong kỳ kiểm tra sinh tồn năm đó, anh ta không hề di chuyển.
Chỉ ngồi một chỗ duy nhất suốt 30 ngày.
Và hỗ trợ hơn 1000 học sinh khác vượt qua bài kiểm tra mà không ai bị loại. Cả hòn đảo như một bàn cờ, còn anh ta là kỳ thủ thần thánh.
Hiện tại, ông là quốc sư tối cao của Liên minh Phép thuật phía Bắc, một trong những nhân vật quyền lực nhất trên lục địa.
Người thứ hai:
> “Đại nhân Khalid – danh hiệu hiện tại: Bất Khả Chiến Bại.” thuộc đế quốc VALTORIA
Không dùng phép. Không dùng vũ khí.
Chỉ với đôi tay trần, một mình Khalid đối đầu và đánh bại con slime tai ương trong trạng thái toàn lực.
Câu chuyện kể lại rằng anh ta đã bóp nát lõi của con quái vật chỉ bằng cú đấm.
Hiện tại là thủ lĩnh lực lượng Pháo đài Thép – một trong ba tổ chức quân sự lớn nhất thế giới. Theo lời Kite, ông đã từ chối mọi vinh danh và sống ẩn dật sau chiến công đó, chỉ xuất hiện khi thế giới thật sự cần.
Người thứ ba:
> “Nữ pháp sư elf – tên thật: không rõ.”
Không ai biết nhiều về cô gái này.
Chỉ biết cô là một pháp sư thuần Elf, điều khiển ma thuật cổ xưa đã thất truyền từ hàng ngàn năm.
Chính cô là người tung đòn kết liễu slime sau khi cô đã làm nó suy yếu đến cực hạn. Một luồng ma lực hình cánh hoa bay giữa trời, rồi xuyên qua lõi của quái vật.
Cô biến mất sau kỳ kiểm tra, không ai thấy lại.
Tên của cô không được ghi trong danh sách chính thức, nhưng trong giới học giả, cô được mệnh danh là “Người đẹp mộng huyễn” – một bóng hoa giữa chiến trường chết chóc.
Louis thở ra một hơi dài khi Kite đóng quyển sách lại.
“Ba con quái vật thật sự...” – Louis lẩm bẩm.
Justnone gật đầu, mắt lóe lên sự ngưỡng mộ. Còn Vermax thì nhìn xa xăm, vẻ trầm tư:
“Không ai biết hiện giờ người thứ ba đang ở đâu sao?”
Kite nhún vai:
> “Ngay cả cấp học giả như tôi cũng không truy được thêm. Hồ sơ của cô ấy được niêm phong bởi Hội đồng Tối cao của Học viện.”
Vermax định hỏi thêm, nhưng Kite đã lắc đầu.
> “Còn về con slime 800 năm trước… Xin lỗi, tôi không có đủ quyền hạn để tra cứu thứ đó. Chỉ những thành viên cấp trưởng lão mới có thể tiếp cận thông tin đó.”
Dù chưa tìm được mọi lời giải, nhưng ngày hôm đó, nhóm Vermax đã hiểu một điều:
Thế giới rộng lớn hơn họ tưởng. Và những gì họ vừa trải qua… chỉ là một chương nhỏ trong dòng lịch sử huyền thoại.
Từ nay trở đi, họ không còn là học sinh đơn thuần.
Họ là những kẻ đã bước vào truyền thuyết.
Và biết đâu, một ngày nào đó… chính tên họ cũng sẽ xuất hiện trong quyển sách đó.
Tối hôm ấy, sau những ngày sống sót giữa địa ngục sinh tồn, cả nhóm học sinh phòng 307 – những kẻ đã chứng minh bản thân bằng máu, mồ hôi và cả nước mắt – tụ họp về phòng mình trong học viện.
Không khí nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Justnone với vẻ mặt hớn hở đề nghị:
> “Tôi nói rồi mà, chúng ta phải ăn mừng. Cái đêm đó đáng lẽ là đêm cuối đời, giờ lại là một khởi đầu. Phải có tiệc chứ!”
Vermax bật cười, vỗ vai Justnone:
> “Tôi chưa bao giờ đồng ý nhanh đến vậy.”
Cả nhóm đều đồng tình, nụ cười rạng rỡ sau những ngày căng thẳng liên tục. Ai cũng cảm thấy: đây là gia đình thật sự trong thế giới xa lạ này.
Ngay sau đó, kế hoạch tiệc tùng được lập ra nhanh chóng. Mỗi người chia nhau nhiệm vụ chuẩn bị – người trang trí, người dọn dẹp, người tìm nguyên liệu.
Vermax vốn định đi một mình để mua đồ ăn và đồ uống, nhưng Louis lên tiếng, giọng có chút nhẹ nhàng hơn thường ngày:
> “Tôi đi cùng cậu.”
Vermax không nghĩ nhiều. Cậu gật đầu, và cả hai cùng bước đi qua hành lang học viện, ánh nắng chiều chiếu dài bóng lưng hai người như một bức tranh yên bình.
Nhưng bình yên ấy chẳng kéo dài lâu.
Khi cả hai dừng lại tại khu chợ nhỏ trong học viện – nơi học sinh có thể mua vật phẩm, thực phẩm hoặc trao đổi đồ dùng – Louis chợt móc từ trong áo ra một bức thư màu ngà, được niêm phong bằng con dấu hoàng gia Eldoria: một biểu tượng rồng bạc uốn quanh cây quyền trượng.
Anh đưa nó cho Vermax, giọng trầm xuống:
> “Có thứ này... cậu nên đọc ngay.”
Vermax cau mày, tò mò nhận lấy. Khi mở thư ra, cậu lập tức nhận ra nét chữ quen thuộc—Geralt, một trong những Thủ vệ Hoàng gia, người từng trực tiếp giao nhiệm vụ cho cậu khi cậu còn là một phần của Chương trình Tuyển chọn Thiên tài bí mật của vương quốc.
Nội dung bức thư như một cú sét ngang tai:
> "Vermax,
Chúc mừng cậu đã hoàn thành vòng thử thách đầu tiên. Tuy nhiên, nhiệm vụ của cậu chưa dừng lại.
Mục tiêu chính vẫn chưa xuất hiện. Hãy tiếp tục ở lại học viện và thu thập thông tin liên quan đến Di tích Cổ Thần tại phía Nam Học viện.
Mọi hoạt động của cậu sẽ được giám sát bởi người đồng hành được lựa chọn kỹ lưỡng – Louis de Laroque, người thừa kế của gia tộc Hỏa Long và là đặc vụ của Hoàng thất Eldoria.
Đừng lơ là, Vermax. Từ giờ trở đi, mọi thứ mới chỉ bắt đầu."
— Geralt"
Đôi tay Vermax khẽ run nhẹ khi gấp lại bức thư.
Cậu quay sang nhìn Louis, nhưng không cần nói gì—vì Louis đã nhìn thẳng vào mắt cậu, nở một nụ cười không hề ngạc nhiên.
> “Cậu có vẻ quên mất... tại sao mình lại đến học viện này rồi nhỉ?”
Vermax khựng lại. Trong trí nhớ mơ hồ của mình, cậu từng bị triệu tập khẩn từ Eldoria, nhận một nhiệm vụ nhưng không rõ chi tiết, và được "đặc cách" vào học viện.
Giờ thì tất cả đã rõ.
Louis khẽ nhún vai, điềm nhiên:
> “Để tôi giới thiệu lại nhé: tôi là Louis de Laroque – người đồng hành cũng như giám sát viên trực tiếp của cậu trong nhiệm vụ này. Hoàng thất muốn chắc chắn rằng cậu không bị lạc đường giữa những bài kiểm tra sinh tồn và những trò chơi chết chóc của học viện.”
Vermax trầm mặc.
Không phải vì tức giận—mà vì bị choáng ngợp bởi sự thật. Từ đầu đến giờ, cậu luôn coi Louis là người bạn chiến đấu, là đồng đội. Nhưng giờ—anh ta là người của Hoàng gia. Là "đôi mắt" của Geralt.
> “Cậu… đã biết mọi thứ từ đầu?”
> “Không phải tất cả.” – Louis đáp – “Tôi không biết về con slime tai ương, không biết về sức mạnh thật sự của cậu hay của Justnone. Nhưng tôi được lệnh bảo vệ cậu. Và tôi đã làm thế, phải không?”
Vermax im lặng một lúc, rồi nở một nụ cười mỉa:
> “Thế nếu một ngày nhiệm vụ của tôi mâu thuẫn với Eldoria thì sao? Cậu sẽ làm gì?”
Louis nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chút sắc lạnh:
> “Tôi sẽ làm đúng bổn phận của mình. Nhưng…” – anh ta ngừng một chút – “...nếu cậu là người có thể thay đổi thế giới, thì có lẽ… tôi sẽ chọn làm trái lệnh.”
Khoảnh khắc ấy, hai người không còn là những thiếu niên đi mua đồ cho bữa tiệc nữa.
Họ là những quân cờ đang được đẩy dần đến trung tâm bàn cờ quyền lực.
Và Vermax nhận ra… đằng sau bữa tiệc tưởng chừng vô tư ấy, mọi thứ đang chuyển động.
Thế lực nào đó đang chờ đợi họ.
Màn kịch lớn… chỉ mới bắt đầu.
Còn tiếp!!