Bí Ẩn Dưới Lòng Di Tích Cổ Đại

Chương XX

Hôm ấy vẫn là một ngày nghỉ. Khi phần lớn học sinh trong học viện Arcadia đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi sau kỳ khảo hạch tàn khốc, thì Vermax lại chọn đi một mình, hướng về phía Nam học viện, nơi được nhắc đến trong bức thư niêm phong mang con dấu hoàng gia Eldoria—một nhiệm vụ bí ẩn do chính Geralt, người giữ chức quan cao cấp trong hội đồng eldoria gửi đến.

Địa điểm đó có tên trong hồ sơ cổ là “Di tích Cổ Thần – Tháp Trầm Mặc”.

Không nhiều người nhớ rõ nơi này tồn tại. Thậm chí khi Vermax dò hỏi các giám thị hay những học viên kỳ cựu, họ chỉ ậm ừ hoặc né tránh trả lời. Một số người còn tỏ vẻ bối rối như thể chưa từng nghe đến. Điều đó chỉ khiến anh thêm tò mò.

Mất hơn một giờ băng qua rừng nhỏ và những lối mòn ít người lui tới, cuối cùng anh cũng đến được nơi ấy.

Trước mắt anh hiện ra một cột trụ khổng lồ cao ngất như tháp canh, bao phủ bởi những lớp đá xám rêu phong và những vết rạn loang lổ theo thời gian. Nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu, không còn bóng dáng của bất kỳ sự sống nào ngoại trừ tiếng gió rít khe khẽ qua những khe nứt và mùi ẩm mốc ngai ngái quấn quanh.

> “Đây là… thứ mà Geralt muốn mình điều tra sao?” – Vermax nghĩ, ánh mắt nghiêm lại khi nhìn những phù văn mờ nhạt khắc dọc theo thân trụ. Có một điều gì đó xưa cũ và mâu thuẫn, như thể nơi này không hề được tạo ra bởi các pháp sư hiện đại.

Anh tiến lại gần cánh cửa gỗ mục nát, một cú đẩy nhẹ khiến nó bung ra như tro bụi, để lộ lối vào tăm tối gợi lên cảm giác rờn rợn.

Bên trong là một cầu thang xoắn đôi: một đường dẫn lên tầng cao hơn, một dẫn xuống lòng đất.

Vermax bật một quả cầu ánh sáng nhỏ từ tay phải, cẩn thận tiến vào. Những bước chân anh vang lên lộp cộp trong không gian trống rỗng, từng hạt bụi bay mờ mờ trong ánh sáng.

Anh đi cả hai hướng, dò xét từng chi tiết, từng bức tường… Nhưng mọi thứ đều bình thường đến lạ. Không có cơ quan ẩn, không có cạm bẫy, không có linh lực dao động. Chỉ có vài tấm phù điêu cũ mô tả các vị thần đã bị lãng quên, và một không khí cô tịch đến đáng ngờ.

> “Chẳng lẽ… đây chỉ là nơi bị bỏ hoang?” – Vermax tự hỏi, nhưng cảm giác bên trong anh lại nói điều ngược lại.

Ánh mắt anh dừng lại ở một góc tường nứt vỡ, nơi có một đoạn văn khắc cổ ngôn mờ nhạt:

> “Chỉ kẻ nào được Cổ Thần dẫn lối, mới nghe thấy nhịp đập trong lòng tháp.”

Vermax khẽ cau mày, đôi mắt dừng lại ở dòng chữ ấy thật lâu. Bên tai anh lúc này, không có tiếng tim đập, không có phép lạ. Chỉ có tĩnh mịch.

Nhưng anh biết rõ—nơi này không vô nghĩa.

Nhiệm vụ Geralt giao chắc chắn không chỉ là một chuyến du ngoạn nhàn rỗi.

Có thể, thời điểm vẫn chưa đến.

Hoặc anh vẫn chưa đủ điều kiện để bước vào phần sâu hơn của di tích.

Dù vậy, Vermax không thất vọng. Anh khẽ vuốt tay qua dòng chữ cổ lần cuối, rồi rời khỏi nơi đó, ánh mắt vẫn in đậm hình bóng ngọn tháp kia trong tâm trí.

> “Sớm muộn gì, mình cũng sẽ quay lại đây… Nhưng lần tới, mình sẽ đủ mạnh để nghe được ‘nhịp đập của Thần’.”

Bước chân ra khỏi Di tích Cổ Thần, Vermax hít một hơi sâu, để cơn ớn lạnh và cảm giác kỳ dị vừa trải qua trong lòng tháp trôi theo làn gió. Ánh nắng nhàn nhạt của buổi xế chiều len lỏi qua những tán cây rậm rạp, rọi xuống tạo thành từng mảng loang lổ vàng óng trên mặt đất rêu phong.

Ngay khi anh vừa định quay về, một tiếng xào xạc nhẹ vang lên trên cao khiến Vermax theo phản xạ ngẩng đầu nhìn. Từ những cành cây cổ thụ, những sinh vật nhỏ bé với bộ lông xám nhạt và đôi cánh màng mỏng nối từ tay đến chân nhẹ nhàng lượn xuống. Là loài sóc phi thiên đặc hữu vùng Nam Arcadia, nổi tiếng bởi khả năng lượn gió linh hoạt và sự nhạy cảm với biến động tự nhiên.

Chúng đáp xuống các tảng đá quanh anh, mắt tròn sáng rực như đang thăm dò người lạ. Một con trong số đó liều lĩnh hơn, nhảy đến gần chân Vermax và khẽ cạ vào ống quần anh như thể đã quen biết từ trước. Anh cúi xuống, mỉm cười nhẹ rồi đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.

Nhưng đúng khoảnh khắc đó…

Một cảm giác bất an dữ dội trào dâng.

Không phải đến từ những sinh vật quanh anh, mà là từ dưới lòng đất.

Vermax lập tức ngẩng đầu, đảo mắt nhìn xung quanh. Rừng vẫn tĩnh lặng, không có một bóng người. Không phép thuật dao động, không tiếng bước chân, không hề có ai cả.

Nhưng anh rõ ràng cảm nhận được—có hàng loạt thực thể đang di chuyển, đều đặn, mạnh mẽ, và không hề che giấu ý định.

“Là thứ gì đó rất lớn…” – Vermax thầm nghĩ. Cảm giác như một đội quân khổng lồ đang hành quân ngay sát bên mà anh không tài nào nhìn thấy được.

Anh nhíu mày, cố gắng mở rộng cảm nhận ma lực. Vô ích. Không có gì trên mặt đất cả.

Rồi… ánh mắt Vermax khẽ hạ xuống.

Anh nhìn chằm chằm vào lớp đất phủ đầy rêu dưới chân mình.

Một thoáng im lặng.

Ánh mắt anh mở lớn.

> "Lẽ nào... là dưới lòng đất!?"

Vừa dứt câu nghĩ, một cơn rung nhẹ truyền lên từ nền đất, chỉ thoáng qua như tiếng thở của con quái vật ngủ quên trong lòng đất sâu. Những con sóc lập tức giật mình và lượn lên lại cành cây, kêu lên những tiếng chít chít hốt hoảng—chúng cũng cảm nhận được.

Vermax lùi lại vài bước, tay vô thức đặt lên chuôi kiếm sau lưng. Không rõ có phải là một mối đe dọa mới sắp trỗi dậy, hay chỉ là dư chấn của thứ gì đó cổ xưa chưa hoàn toàn ngủ yên.

Nhưng dù là gì…

Nơi này không đơn giản chỉ là một di tích bị bỏ hoang.

Nó là cổng dẫn đến một điều gì đó... lớn hơn.

> “Geralt… rốt cuộc ngài muốn ta khám phá cái gì ở nơi này?” – Vermax lẩm bẩm, ánh mắt dừng lại nơi nền đất như có linh hồn ẩn dưới, bất động mà đầy đe dọa.

Vermax siết nhẹ nắm tay, ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt đất như thể đang cố xuyên qua từng lớp rêu phủ, từng lớp đá cũ kỹ để nhìn sâu xuống phía dưới.

> “Chuyện này... phải nói với Louis.”

Anh hít một hơi dài rồi ngẩng đầu lên, quyết định tạm gác lại cảm giác bất an trong lòng và quay trở lại vào bên trong tòa di tích cổ. Cánh cửa gỗ đã mục nát kẽo kẹt mở ra dưới bàn tay anh, để lộ ra không gian lạnh lẽo phủ đầy bụi bặm và bóng tối.

Lần này, Vermax không chỉ lướt qua như trước. Anh rút ra một viên tinh thể phát quang từ túi áo, thắp sáng đoạn hành lang hun hút. Ánh sáng nhạt hắt lên từng bức tường đầy rêu mốc và ký hiệu cổ xưa mờ nhòe—thứ ngôn ngữ không còn được giảng dạy tại Arcadia hiện nay.

Anh lần theo từng bậc cầu thang dẫn xuống dưới lòng đất, nơi dường như đã lâu lắm rồi không có dấu chân người. Mỗi bước chân của anh vọng lại âm vang rỗng tuếch như thể chính tháp đá đang thì thầm điều gì đó xa xôi.

Vermax không biết... ở phía xa trên một trong những tán cây cổ thụ cao nhất, ẩn sau từng tầng lá dày, một bóng người mặc áo choàng xám đang quan sát anh từ đầu đến cuối.

Gã không phát ra tiếng động nào, hoàn toàn hòa vào thiên nhiên, tựa như một phần của khu rừng. Mắt hắn nheo lại, gợn lên ánh nguy hiểm khi nhìn thấy Vermax bước vào lại trong tháp.

> "Tên nhóc này… nhạy cảm hơn bọn học sinh thông thường."

Giọng hắn trầm, khẽ như gió lướt qua tai lá, nhưng chất chứa sự lạnh lùng chết chóc.

> "Hắn không nên phát hiện ra dao động dưới lòng đất. Có vẻ ta sẽ phải hành động sớm hơn dự kiến…"

Một tiếng lách cách khẽ vang khi bàn tay gã siết chặt một vật kim loại nhỏ trong tay áo choàng. Trên cổ tay, lấp ló một huy hiệu mờ mờ hình bông tuyết sáu cánh—biểu tượng của Liên minh Nordheim, chỉ dành cho các đặc vụ cấp cao.

Bên dưới tháp, Vermax lần theo cầu thang xoắn xuống sâu hơn, ánh sáng mờ mịt soi vào bức tường khắc họa những hình ảnh cổ xưa: những người khổng lồ, những lằn sét, những con mắt giữa trời và... những cánh cửa đóng kín bằng xiềng xích.

> “Thứ gì từng bị phong ấn ở đây?” – Vermax lẩm bẩm.

Và rồi như có một cơn gió lạnh thổi qua gáy, anh quay phắt lại… nhưng chẳng có ai.

Anh không biết, ở phía trên cao, kẻ theo dõi kia đã lặng lẽ biến mất, để lại chỉ là những tán lá rung rinh nhẹ và ánh nhìn vừa rút lui vào bóng tối sâu thẳm của rừng già.

Màn đêm buông xuống vương quốc Eldoria, bao phủ thủ đô trong tấm màn tĩnh lặng mượt mà. Những con đường lát đá im lìm, ngập trong ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn pha lê. Dân chúng đang say giấc sau một ngày dài, chẳng hề hay biết rằng… bóng tối đang len lỏi bên trong những bức tường kiên cố nhất của họ.

Tại pháo đài trung tâm – trái tim của Eldoria, không khí căng như dây đàn.

Âm thanh giày sắt dồn dập vọng khắp hành lang. Các đội lính canh cầm theo pháp khí và đèn soi bóng đang tỏa đi khắp nơi, lục soát từng ngóc ngách với sự khẩn trương chưa từng có.

> “Khóa tất cả các cổng phụ! Không cho bất kỳ ai ra ngoài trừ khi có lệnh trực tiếp từ tướng chỉ huy!” – Một đội trưởng đội cấm vệ quát lớn, tay siết chặt chuôi kiếm.

Tại khu ký túc nơi các hiệp sĩ trẻ đang rèn luyện, nơi từng là chốn quen thuộc của Vermax, các hiệp sĩ cấp cao đã lập tức kéo đến. Những tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức cả khu vực. Đèn pháp thuật lần lượt được bật sáng, rọi lên những gương mặt còn ngái ngủ của các tân binh.

> “Tập trung toàn bộ! Nghe lệnh!” – Một hiệp sĩ già lớn tiếng, gương mặt căng thẳng.

“Một kẻ đột nhập đã xâm nhập vào pháo đài! Hắn chưa rõ danh tính, chưa rõ mục tiêu. Nhưng hắn cực kỳ nguy hiểm. Lệnh từ trên: bắt sống bằng mọi giá!”

Sự nghiêm trọng trong giọng nói khiến toàn doanh trại rúng động. Những hiệp sĩ trẻ lập tức mặc giáp, chuẩn bị vũ khí. Lần đầu tiên họ đối mặt với tình huống thật sự – không phải mô phỏng, không phải luyện tập.

Ở một góc khuất bên ngoài pháo đài, tên đột nhập – một bóng đen mảnh khảnh ẩn mình dưới tấm áo choàng pháp thuật – đang nép sát trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh đảo quanh không ngừng.

> “Không ngờ... bị phát hiện nhanh thế. Đáng lẽ phải còn ít nhất ba canh giờ nữa.”

Hắn đưa tay lên chạm vào chiếc mặt nạ phép cải trang đang ẩn hình, rồi thầm cười:

> “Dù sao thì… mục tiêu cũng đã hoàn thành. Không uổng công mạo hiểm lần này.”

Trong đầu hắn, những hình ảnh vừa thu thập được hiện rõ—tài liệu mật về hệ thống huấn luyện hiệp sĩ của Eldoria, nơi từng được xem là bất khả xâm phạm.

> “Thì ra... họ chia hiệp sĩ thành ba loại,” hắn lẩm bẩm, giọng khẽ như gió:

“Loại Một – đám non nớt mới 15 đến 18 tuổi, chẳng khác gì lũ lính thực tập…

Loại Hai – 18 tuổi trở lên, dày dạn hơn, được dạy bài bản...

Và Loại Ba… những chiến binh tinh nhuệ, tinh hoa thực thụ, xương sống của vương quốc này.”

Hắn siết tay, ánh mắt lóe lên sự thèm khát:

> “Chỉ một cái nhìn lướt qua thôi... mà ta đã biết đủ để khiến ngài Halrik vui lòng.”

Hắn bật ra một câu nói khẽ đến mức như hơi thở:

> “Phép cải trang cấp sáu – [Ảnh Ẩn Phản Chiếu]. Một giờ, đủ để ta biến thành bất kì ai ta đã tiếp xúc và rời khỏi đây.”

Chiếc mặt nạ lóe lên ánh sáng mờ, rồi hắn biến mất sau lùm cây, để lại chỉ làn gió khuya lạnh lẽo thổi qua vườn hoa hoàng gia.

Trong hành lang đá dài dẫn ra cổng phụ của pháo đài, kẻ đột nhập giờ đây khoác lên hình dạng của Geralt – một trong những chiến binh danh tiếng của Eldoria. Với dáng đi tự tin và ánh mắt sắc lạnh, hắn bước lướt qua các hiệp sĩ đang lục soát, che giấu sự căng thẳng sau vẻ mặt điềm nhiên.

Bỗng một giọng nói vang lên phía sau:

> “Ngài Geralt! Đợi đã!”

Kẻ giả mạo khựng lại. Tay hắn lặng lẽ đưa ra sau lưng, siết chặt chuôi dao găm ẩn dưới lớp áo choàng. Bước chân từ phía sau tiến lại gần, dứt khoát nhưng không có vẻ gì là đe dọa.

Một hiệp sĩ trẻ tuổi xuất hiện, gương mặt quen thuộc đầy hào hứng:

> “Lâu rồi không gặp thầy. Thật bất ngờ khi được thấy người ở đây.”

Câu nói khiến kẻ giả mạo chết sững trong thoáng chốc, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, cố nặn ra một nụ cười nhạt:

> “Ồ, đúng là... lâu thật. Giờ thầy đang làm nhiệm vụ, em lo việc của mình đi.”

Chàng hiệp sĩ trẻ cúi đầu, gật nhẹ.

> “Vâng, thưa thầy.”

Anh ta quay người rời đi, bước vài bước như thể đang rút lui. Nhưng đột nhiên anh dừng lại, rút ra một quả pháo báo hiệu và ném thẳng lên trời. Một luồng sáng đỏ rực xé toạc màn đêm – dấu hiệu khẩn cấp bậc nhất trong nội bộ hiệp sĩ Eldoria.

Trong giây khắc đó, anh quay phắt lại, rút kiếm tấn công:

> “Ngươi tưởng ta dễ lừa vậy sao? Thầy Geralt thuận tay trái – còn ngươi, ngươi vừa để tay phải gần dao! Hơn nữa, người như thầy lúc nào cũng xưng "ta" với học trò cũ!”

Thanh kiếm sáng lên trong đêm khi kẻ giả mạo nghiến răng rút dao chống trả. Hắn bị lộ.

> “Chết tiệt...!”

Cuộc đối đầu bất ngờ nổ ra, và tiếng chân quân tiếp viện từ xa vang lên dồn dập, kéo theo ánh sáng từ các pháp khí phòng vệ. Kẻ giả mạo bị vây—và Eldoria vừa may mắn tránh được một vết rạn lớn hơn tưởng tượng. Nhưng ai đó trong bóng tối… vẫn đang chờ cơ hội kế tiếp.

Dù bị bao vây bởi hàng chục chiến binh của Eldoria, kẻ giả mạo vẫn di chuyển như một cái bóng, thân pháp của hắn nhanh nhẹn đến mức mắt thường khó có thể bắt kịp. Mỗi cú ra tay của hắn đều chính xác, hiểm hóc, đủ khiến ba bốn chiến binh phải lùi lại phòng thủ. Máu bắn tung tóe. Tiếng hô lệnh, tiếng thép va vào nhau vang vọng khắp khu vực pháo đài.

Ngay cả khi các đội quân tiếp viện lần lượt đổ đến, hắn vẫn chưa hề bị áp chế hoàn toàn. Mỗi lần bị dồn vào thế khó, hắn lại lách mình thoát ra bằng một chiêu thức kỳ quái nào đó—có vẻ như không thuộc bất kỳ hệ phái chiến đấu nào của Eldoria.

Cho đến khi… ánh sáng màu lam lặng lẽ lan ra giữa không trung.

Từ tầng cao của pháo đài, pháp sư Lysa xuất hiện, khoác trên mình chiếc áo choàng dài thêu phù văn của Hội Pháp Thuật Tối Cao. Cô không nói một lời, chỉ đưa tay vẽ một ký tự trong không trung.

Ầm!

Một ma trận trọng lực bỗng hiện ra dưới chân kẻ giả mạo, dập tắt mọi chuyển động của hắn trong tích tắc. Hắn bị ghim xuống mặt đất như có cả một ngọn núi đè lên người. Ngay lúc đó, các chiến binh kỳ cựu lao tới, trói chặt hắn bằng xiềng xích đặc chế cấm ma thuật và năng lực thể chất.

Lysa bước lại, ánh mắt băng giá.

> “Ngươi là ai? Ai sai ngươi đến? Mục tiêu của ngươi là gì?”

Tên giả mạo nhìn cô, đôi mắt lấp lánh một tia điên loạn. Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười—một nụ cười méo mó, lạnh lẽo, rợn người.

> “Chậm một bước rồi… Các ngươi vẫn chưa hiểu, phải không?”

Lysa cau mày, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.

> “Nói đi. Nếu không, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”

Hắn chỉ bật cười, nụ cười càng lúc càng lớn, như thể hắn đã nắm chắc phần thắng ở một nơi nào đó khác—không phải ở đây.

> “Chúc mừng, pháp sư. Bữa tiệc thật ra… mới chỉ bắt đầu.”

Tên giả mạo bật cười lớn, nụ cười méo mó như thể hắn vừa thắng một ván cờ hiểm hóc:

> “Ngươi nghĩ ta tới đây một mình sao? Trong lúc các ngươi dốc toàn lực để bắt ta, có khi đồng đội ta đã cao chạy xa bay với thứ chúng cần rồi.”

Hắn cười vang, giọng nói đầy kiêu ngạo và thách thức. Đám lính canh có chút hoang mang, còn Lysa khẽ nhíu mày. Dường như câu nói đó không phải lời hù dọa đơn thuần.

Thế nhưng, từ phía xa, một bóng người bước đến trong ánh lửa đuốc—mái tóc bay theo làn gió nhẹ, áo choàng tung bay trong gió đêm. Chính là Geralt, người mạnh nhất trong tứ hộ vệ của Eldoria.

Geralt điềm tĩnh bước lại gần, trên tay ông kéo theo một tên lạ mặt bị trói gô, mặt mày bầm dập.

> “Ta cũng nghĩ y như ngươi…” — giọng Geralt lạnh tanh, ánh mắt như nhìn thấu mọi âm mưu.

“Nên ta đã để lại mồi nhử cho kẻ còn lại.”

Rồi không chần chừ, Geralt quăng mạnh tên lạ mặt tới trước mặt kẻ giả mạo.

Tên giả mạo sững người, nụ cười tắt lịm ngay trong tích tắc. Hắn nhận ra đồng bọn mình đã bị bắt.

> “Không… không thể nào…”

Lysa khẽ cong môi:

> “Ngươi đánh giá thấp Eldoria rồi đấy.”

Kẻ giả mạo siết chặt hai tay bị trói, ánh mắt nổi đầy tơ máu. Hắn không ngờ kế hoạch đã bị đoán trước…

Nụ cười của kẻ giả mạo đã hoàn toàn biến mất, nhưng ánh mắt hắn vẫn lấp ló thứ gì đó nguy hiểm, như thể mọi chuyện chưa kết thúc tại đây. Geralt nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mày khẽ cau lại, cảm nhận được sự bất ổn.

> “Đưa bọn chúng về ngục tối, ta muốn tra hỏi tận gốc kế hoạch này,” Geralt ra lệnh, tay ra hiệu cho lính áp giải cả hai tên.

Thế nhưng, ngay lúc ấy—hai tên bị bắt nghiến chặt răng, mắt lóe lên ánh quyết tuyệt. Từ trong khoang miệng, mỗi tên cắn vỡ một viên thuốc tím đậm như hắc ngọc, và rồi—

BÙM!!!

Một vụ nổ dữ dội vang lên, nuốt chửng cả hai tên gián điệp trong biển lửa và khói đen đặc quánh. Lysa phản ứng ngay lập tức, niệm chú tạo một lớp kết giới bao bọc quanh khu vực nổ để ngăn luồng xung kích lan rộng. Nhờ vậy, toàn bộ người trong pháo đài đều an toàn tuyệt đối, không ai bị thương.

Tuy nhiên, vụ nổ đã thiêu cháy một góc nhỏ của hành lang đá cổ, lửa bùng lên như rồng dữ, nhanh chóng lan ra các hành lang bên cạnh. Các hiệp sĩ và pháp sư chia nhau khống chế ngọn lửa, xô nước, tạo khiên băng, điều gió để dập tắt cháy lan.

Nhưng giữa lúc hỗn loạn, ở một cổng phụ cách xa trung tâm pháo đài, một bóng đen lặng lẽ lao vút qua dưới ánh trăng. Hai lính gác phát hiện liền giương kiếm chặn lại, nhưng chỉ trong vài giây, cả hai đã bị hạ gục không kịp kêu một tiếng.

Một kẻ thứ ba—đồng bọn của hai tên bị bắt—đã trốn thoát thành công.

Mãi đến vài tiếng sau, khi tình hình được kiểm soát hoàn toàn, báo cáo về vụ đột nhập mới được đưa đến tay Geralt. Ông nhíu mày khi biết có một tên đã thoát, và lập tức triệu tập tất cả đội trưởng.

> “Lục soát toàn bộ pháo đài. Ta muốn biết bọn chúng đến đây vì cái gì… Và thứ gì trong Eldoria đã khiến bọn chúng đánh đổi mạng sống để che giấu.”

Một đêm vốn yên bình… giờ lại trở thành khởi đầu cho một âm mưu lớn hơn rất nhiều.

Trong khi Eldoria vừa trải qua một đêm đầy hỗn loạn, bóng đen của thế lực bí ẩn dường như không chỉ bao trùm nơi đó. Những âm mưu sâu xa hơn đang dần lộ diện trên khắp các quốc gia lớn.

Góc nhìn chuyển về Louis.

Anh đang ngồi trong phòng riêng tại học viện Arcadia, ánh đèn mờ nhạt phủ xuống mặt bàn lộn xộn nhưng lại cực kỳ... đáng gờm.

Trên bàn là tám chiếc nhẫn lấp lánh, chính những món đồ đã giúp Louis hóa rồng trong kỳ kiểm tra thực chiến vừa qua. Ngoài ra còn vô số các vật phẩm quý giá khác: vòng tay, vòng cổ, mặt dây chuyền — mỗi món đều mang trong mình một nguồn năng lượng tiềm ẩn đáng nể.

Thế nhưng ánh mắt Louis chỉ tập trung vào một thứ duy nhất —

Long Nhẫn: Đế Đô Vàng.

Một chiếc nhẫn với vẻ ngoài khiêm tốn nhưng tỏa ra khí tức nặng nề. Theo ghi chép, nó có khả năng buff lượng lớn mana cho đồng đội trong phạm vi rộng, đồng thời tăng cường 40% sát thương vật lý và phép thuật cho người đeo và tổ đội.

Đáng nói hơn, Long Nhẫn còn là tấm thẻ đen trong giới ngầm, ai sở hữu nó đều được coi là nhân vật mà ngay cả các bậc lãnh chúa cũng phải kiêng nể. Truyền thuyết kể rằng nó được tạo ra từ một vị thần cổ đại, nhưng nếu so sánh với thần thật sự, sức mạnh ấy vẫn chỉ như một đốm sáng nhỏ bé trong đêm tối vô tận.

Louis cầm chiếc nhẫn, ánh mắt ánh lên vẻ suy tư...

Bỗng—cộc cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Louis chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã bị đạp tung, và một bóng người quen thuộc lao vào — Vermax, với bộ đồ học viên đơn giản nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm trọng.

> "Louis, đi theo tôi. Chuyện tôi phát hiện mấy ngày qua... không đợi được nữa!" — Vermax nói ngắn gọn, giọng thấp và dứt khoát.

Louis nhướn mày, bình thản đặt chiếc nhẫn xuống bàn.

> "Bình tĩnh nào. Ít ra thì cho tôi chuẩn bị một chút." — anh vừa cười khẽ vừa bước ra phía giá áo.

Vermax chỉ lắc đầu, ra ngoài đứng chờ với vẻ sốt ruột.

Chỉ vài phút sau, Louis bước ra, trang phục đã thay đổi hoàn toàn: một bộ đồ đơn giản nhưng chất liệu cao cấp khiến bộ trang phục tỏa ra sự sang trọng khác biệt. Trái ngược với Vermax mặc đồ đơn giản, Louis tựa như một quý tộc đang che giấu thân phận dưới vỏ bọc học sinh.

Bên hông Louis là tấm thẻ học viên, khắc dòng chữ:

Hạ Cấp - Louis De Laroque.

Cả hai nhanh chóng trao đổi ánh mắt, rồi không chậm trễ, cùng nhau rời khỏi khu ký túc, hướng về di tích cũ nơi Vermax đã phát hiện ra điều bất thường...

Trên con đường lát đá hướng về khu di tích cũ, Vermax và Louis sải bước nhanh chóng, tiếng giày lạo xạo trong màn sương sáng sớm.

Vermax vừa đi vừa tóm tắt nhanh cho Louis nghe toàn bộ sự việc:

> "Tôi đã kiểm tra khu di tích phía Nam rồi. Ngoài mấy cái hành lang mục nát với vài bức tượng đổ nát, tôi phát hiện ra... một cấu trúc cực kỳ kỳ lạ dưới tầng hầm."

Louis khẽ nhướng mày, hứng thú hiện rõ trong ánh mắt.

> "Cấu trúc lạ?"

Vermax gật đầu, hạ giọng:

> "Giống như một... cánh cổng, được phong ấn bằng nhiều lớp bùa cổ xưa. Tôi chưa kịp tiến tới thì bỗng nhiên..."

"Một ông thầy — tôi thề là tôi chưa từng thấy ông ta trong học viện — xuất hiện từ bóng tối với nụ cười... phải nói sao nhỉ... cực kỳ quái dị."

"Ông ta bảo rằng cấp bậc của tôi chưa đủ để khám phá nơi đó, rồi ra hiệu bắt tôi rời đi."

Louis nheo mắt, rõ ràng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Vermax tiếp lời, giọng bông đùa nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị:

> "Nói thật... nhìn mặt ông ta gian vãi. Nếu không vì sợ làm lớn chuyện, tôi đã đấm một cú thẳng mặt rồi."

Louis bật cười khẽ, nhưng rồi anh ta lại trầm ngâm:

> "Một kẻ lạ mặt... trong khu vực bỏ hoang? Và còn biết rõ về tầng hầm phong ấn?"

Không khí giữa hai người bỗng chùng xuống. Những bước chân trên con đường ẩm ướt như vang vọng vào tận đáy lòng.

Louis lẩm bẩm:

> "Có thể ông ta không phải giáo viên thật sự."

Vermax cũng nghĩ như vậy. Anh nói tiếp:

> "Hôm nay tôi rủ cậu đi không chỉ để khám phá cho thỏa trí tò mò... mà còn để xác minh. Tôi nghi ngờ nơi đó đang che giấu thứ gì đó cực kỳ quan trọng — có thể liên quan đến cả nhiệm vụ mà Geralt giao cho tôi."

Cả hai siết chặt tay vào vũ khí bên hông. Gió từ khu di tích thổi tới lạnh buốt như dao cắt, khiến bầu không khí càng thêm u ám.

Một tiếng "két" vang lên khe khẽ khi Vermax đẩy nhẹ cánh cửa cũ kỹ đã mục nát.

Không gian tối om, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực hai người.

Louis nhếch môi:

> "Tốt thôi, vậy ta xem thử...

Thứ gì đang chờ chúng ta dưới lòng đất."

Dưới sàn đá nứt nẻ, một cánh cổng đá nằm ẩn mình — phía sau nó, là những bí mật có thể thay đổi cả học viện Arcadia... hoặc thậm chí là cả cục diện thế giới.

Bóng tối trong khu di tích phủ dày như một tấm màn chết chóc. Vermax và Louis lần theo những bậc thang đá mòn vẹt, hơi lạnh toát ra từ lòng đất khiến không khí càng thêm ngột ngạt.

Hôm nay, thật kỳ lạ — gã "thầy giáo cười gian" kia hoàn toàn không xuất hiện. Không ai cản trở họ.

Hai người đi sâu xuống khu vực tầng hầm phong ấn, đứng trước cấu trúc kỳ lạ — một cánh cổng đá phủ đầy những ký tự cổ xưa. Trông nó như thể đã tồn tại hàng ngàn năm.

Louis khoanh tay, nheo mắt quan sát:

> "Hừm... có vẻ là cơ chế phong ấn phép thuật."

Vermax đá nhẹ vào cánh cổng, bực bội:

> "Sao mở cái này ra được đây? Không lẽ đứng nhìn cả ngày?"

Louis bật cười, vẻ mặt như đã ngộ ra điều gì đó:

> "À, tôi nghĩ ra rồi. Đây là một dạng phép khóa đơn giản!

Chỉ cần đọc đúng câu thần chú, nó sẽ tự mở."

Vermax khoanh tay, nhướng mày:

> "Vậy cậu nghĩ... câu thần chú là gì?"

Louis trầm ngâm một lúc, rồi... hít một hơi, lẩm nhẩm vài câu thần chú tự chế, đại loại như:

> "Cửa đá vĩ đại, mở ra theo lệnh của kẻ vĩ đại hơn...!"

Vermax đứng bên cạnh, ánh mắt tràn đầy sự kì thị lẫn khinh bỉ:

> "Nếu mà tôi đặt câu thần chú á..."

"Tôi sẽ đặt kiểu: 'Vừng ơi mở ra!' cho nhanh gọn, chứ mấy câu vớ vẩn của cậu nghe ngượng chết."

Louis quay sang định phản bác thì —

ẦM!

Một âm thanh trầm đục vang lên.

Cánh cổng đá thực sự chuyển động, từ từ kéo lên, phát ra những tiếng ken két rợn người.

Cả hai trố mắt.

Vermax đứng đơ tại chỗ, miệng còn đang há hốc, còn Louis thì bật cười thành tiếng, giọng đầy châm chọc:

> "Tài thật đấy Vermax.

Chỉ cần mỉa mai thôi mà cũng mở được phong ấn cổ đại."

Louis bước vào đầu tiên, vẻ mặt tỉnh bơ như thể đã tính toán từ trước.

Vermax trợn mắt nhìn theo, gắt nhẹ:

> "Đm... có khi nào tôi là truyền nhân của thần mở khóa không trời?"

Không khí bên trong lối đi vừa mới lộ ra lạnh buốt, ẩm thấp và nồng mùi rêu mục. Ánh sáng mờ ảo từ những viên pha lê cũ kỹ hai bên tường khiến hành lang dài hun hút càng thêm phần bí ẩn.

Tiếng bước chân của họ vang vọng kéo dài, mỗi bước đi như đánh thức thứ gì đó đang ngủ yên dưới lòng đất...

Còn tiếp!!