Chương XXI
Ánh sáng trong di tích ngày càng mờ nhạt.
Những viên đá ma pháp gắn trên tường đã cạn kiệt năng lượng từ hàng thế kỷ trước.
Thấy vậy, Vermax lục lọi balô, lôi ra một cây đèn quặng sét — loại đèn chuyên dụng thời cổ đại.
Anh vỗ nhẹ vào nó, lập tức ánh sáng ấm vàng lan tỏa, chiếu rọi từng khe nứt trong đá tường.
> "Cây đèn này không những không cần phép, mà còn giúp nhìn thấy những thứ mắt thường không thấy đấy nhé,"
Vermax khoe khoang, tay đung đưa chiếc đèn như một đứa trẻ khoe đồ chơi mới.
Louis lườm anh:
> "Ừ, thảo nào nhìn cậu trông cũng... bớt ngu hơn tí."
Vermax trợn mắt, định phản bác thì Louis đã cười khì, bước đi trước.
Họ băng qua những hành lang dài, quanh co như mê cung.
Vừa đi, Vermax vừa rút con dao nhỏ giắt bên hông, cạo dấu lên tường để đánh dấu đường về, miệng lẩm bẩm:
> "Chỗ này còn rối hơn... trái tim đứa đang luỵ người yêu cũ vậy..."
Đi sâu thêm, họ lướt qua vài căn phòng ổ chuột đổ nát, vách tường tróc lở, bụi phủ kín.
Đột nhiên, một căn phòng kì lạ đập vào mắt họ.
Bên trong là một cấu trúc thập nhị giác, với 12 bức tượng chiến binh vây quanh — mỗi bức đều có hình dáng và vũ khí riêng biệt, gợi cảm giác thần bí.
Ở trung tâm phòng, đặt một bộ giáp khổng lồ trông như được rèn từ ánh sáng và sương mù.
Vermax liếc qua bộ giáp, khịt mũi:
> "Chắc chỉ là đồ trang trí thôi."
Louis cũng gật gù:
> "Ừ, nhìn như đạo cụ sân khấu."
Cả hai thản nhiên bỏ đi, không hề biết rằng —
bộ giáp đó chính là một trong những di tích huyền thoại của Arcadia, "Giáp Hắc Tâm", thứ từng che chở cho một vị anh hùng cổ đại được tạo ra trong thời đại khởi đầu chiến tranh quỷ thần!
Tiếng bước chân họ vang vọng trong hành lang ẩm ướt.
Sau gần một tiếng đồng hồ vòng vèo, ngã rẽ không biết bao nhiêu lần, họ đột nhiên phát hiện một căn phòng khác... sáng đèn.
Bên trong, một chiếc bàn đá phủ đầy bản đồ, giấy tờ.
Bản đồ Arcadia hiện ra rõ ràng:
Ở trung tâm là học viện Arcadia, bao quanh bởi một hồ nước khổng lồ, bốn cây cầu nối liền ra các hướng, ngoài ra còn có khu dân cư, hàng chục học viện nhỏ, và tất cả đều nằm bên trong một bức tường thành vĩ đại.
Louis nhìn bản đồ, mắt sáng lên:
> "Cái này... chắc chắn không phải người bình thường vẽ ra đâu."
Vermax gật đầu, nhìn kỹ từng chi tiết.
Bỗng nhiên, từ bên trong tường, một tiếng "lọc cọc" khẽ vang lên, như thể thứ gì đó đang bò... hay lén lút di chuyển.
Cả hai cứng người, lặng lẽ nhìn quanh.
Vermax thì thào:
> "Tôi thề là nếu bây giờ chui ra con quái vật bốn đầu sáu tay, tôi vứt cậu làm mồi trước đấy Louis."
Louis rút thanh gươm ngắn bên thắt lưng, thì thào lại:
> "Yên tâm, tôi có thừa tốc độ để để cậu lại phía sau."
Hai người nín thở.
Một cái bóng nhỏ thình lình nhảy ra từ một góc tối —
Một con chuột khổng lồ!
Nó to bằng... một con bê!
Vermax thở phào:
> "Chỉ là chuột... chỉ là chuột... ha ha..."
Nhưng khi con chuột nhảy bổ về phía họ với tốc độ cực nhanh, bộ răng sắc như dao găm lóe sáng dưới ánh đèn quặng sét, cả hai la lên và cắm đầu chạy:
> "Đùa thôi! Đùa thôi mà nó thật sự đuổi kìa!!" — Vermax hét toáng lên.
Louis vừa chạy vừa quay đầu chửi:
> "Tôi đã bảo mà! Đừng bao giờ coi thường bất kỳ cái gì mọc răng ở cái chỗ chết tiệt này!"
Hai bóng người cứ thế lao đầu chạy trong mê cung ngầm.
Phía sau, con chuột khổng lồ rượt đuổi sát gót, rít lên từng tiếng chói tai.
Đến một khúc cua hẹp, Louis hét lên:
> "Bên trái! Bên trái! Quẹo lẹ không tôi tông chết cậu luôn!"
Vermax gầm gừ:
> "Lỡ tay quẹo phải thì sao?"
> "Thì cầu nguyện đi đồ đầu đất!!"
Cả hai kịp rẽ gấp sang một hành lang nhỏ.
Con chuột, vì thân hình quá lớn và đà quá nhanh, trượt chân lăn qua khúc cua, mất thăng bằng trong giây lát.
Không bỏ lỡ cơ hội, Vermax và Louis đồng loạt quay lại, vung vũ khí tấn công.
Tiếng dao kiếm chạm thịt vang lên.
Con chuột gào rú, quằn quại trong đau đớn rồi gục xuống ngay giữa hành lang.
Cả hai thở hồng hộc, ngồi phịch xuống đất.
Louis lau mồ hôi trán, thở dài:
> "Không thể tin nổi... Ở cái thời đại này còn sót lại mấy con quái dị như vậy.
Tôi tưởng thời Quỷ Thần đã quét sạch tụi này rồi chứ."
Vermax nhăn mặt:
> "Ờ, và tôi cũng tưởng bây giờ chỉ còn mỗi tụi mình ngu đi khám phá chui thôi."
Cả hai cười khô khan, rồi nhìn nhau gật đầu.
Họ biết, chuyến khám phá hôm nay đã đủ đi xa rồi. Không nên dấn thân thêm vào nơi này khi mà thứ đáng sợ hơn có thể đang rình rập trong bóng tối.
> "Lên mặt đất thôi, tôi bắt đầu nhớ ánh nắng rồi đó." — Vermax lầm bầm.
Louis huých khuỷu tay vào anh:
> "Và tôi nhớ giường êm, gối mềm. Và cả... đồ ăn không vị máu chuột."
Họ bật cười, nhanh chóng quay lại hướng lối ra.
Cùng lúc đó, ở căn phòng có tấm bản đồ Arcadia...
Hai bóng đen lặng lẽ tiến lại gần.
Một người khoác áo choàng đen, che kín mặt, đôi mắt phát ánh sáng âm u. Người còn lại thấp hơn, di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng như bóng ma.
Họ dừng lại trước bản đồ, ánh mắt sắc lạnh lia về hướng hành lang mà Vermax và Louis vừa chạy qua.
Kẻ áo đen thấp giọng:
> "Phiền phức thật... Bọn nhãi đó suýt chút nữa làm hỏng việc."
Người kia siết chặt tay, giọng nói lạnh buốt:
> "Không sao... Kế hoạch vẫn tiếp tục.
Trước khi 'hắn' thức tỉnh, chúng ta phải hoàn tất mọi chuẩn bị."
Ánh sáng yếu ớt từ đèn quặng phản chiếu lên những kí hiệu cổ xưa mà chúng vừa vẽ thêm lên bản đồ — những đường nét kỳ lạ như mô tả một nghi lễ cấm kỵ nào đó.
Hơi thở của hai kẻ đó hoà tan vào bóng tối lạnh lẽo.
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi qua, làm tấm bản đồ khẽ lay động, như báo hiệu một biến cố khủng khiếp sắp sửa ập tới.
Sau một hồi bò như cua trong cái mê cung ngầm tối thui đó, cuối cùng Vermax và Louis cũng lò dò chui lên được mặt đất.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào làm Vermax híp cả mắt lại.
> "Tôi thề... Nếu bắt tôi chui xuống đó lần nữa, thì phải trả thêm tiền cho việc này đấy." — Vermax thở dài nói.
Louis, với bộ dạng lấm lem bùn đất từ đầu tới chân, khịt mũi:
> "Ít ra thì lần này cậu không bị chuột cắn mông."
Vermax lườm nguýt một cái, nhưng cũng cười khổ, rồi cả hai chạy một mạch về kí túc xá phòng 307.
Trong phòng lúc này, Yurri, Nimue và justnone, kael đang quây quần thảo luận về đề tài bài học và... món ăn vặt mới ở căn tin.
Cánh cửa phòng bật mở.
Vermax lồm cồm bước vào, theo sau là Louis — trông như vừa leo ra từ bãi rác.
Cả nhóm đồng loạt quay lại nhìn hai kẻ bẩn thỉu này với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tò mò.
> "Ủa? Hai người vừa... đi chiến tranh về hả?" — justnone đùa, phì cười.
Louis không nói năng, phi thẳng vào phòng tắm nam, vừa đi vừa càm ràm:
> "Tránh ra tránh ra, tôi phải tẩy não... à nhầm, tẩy rửa cấp tốc."
Chỉ còn Vermax đứng đó, lấm lem bùn đất nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ ổn. Anh bật cười gượng gạo, phủi bớt đất dính trên áo.
Nimue chạy tới đầu tiên, đôi mắt to tròn ánh lên sự lo lắng:
> "Vermax, anh không sao chứ? Anh có bị thương ở đâu không?"
"Sao quần áo anh te tua vậy... Có cần em giúp băng bó không?" — Nimue líu ríu hỏi, tay đã lôi ra một cuộn băng gạc từ đâu không biết.
Vermax xua tay, cười khổ:
> "Không cần đâu, tôi chỉ... vấp té vài lần thôi."
Yurri thì ngồi trên ghế, nhưng cũng quay sang nhẹ giọng:
> "Nếu mệt quá thì anh nên nghỉ ngơi đi.
Đừng cố gắng quá sức... Anh lúc nào cũng thế, không biết tự lo cho mình."
Vermax nghe vậy, hơi sững lại, cảm thấy lòng ấm lên một chút.
Anh gãi đầu, cười ngượng:
> "Tôi ổn mà, cảm ơn hai cô y tá đáng yêu của phòng 307."
Cả phòng bật cười, bầu không khí bỗng trở nên ấm áp, xua tan phần nào những mệt mỏi trong lòng Vermax.
Lát sau, khi Louis bước ra từ phòng tắm, mặt mày sạch sẽ sáng bóng như đánh xi, lại còn thơm phức mùi xà phòng, thì Yurri đã chuẩn bị sẵn một tô mì nóng hổi trên bàn cho Vermax, còn Nimue thì mang tới một chiếc khăn ấm lau tay.
Louis cười đểu:
> "Đúng là... chơi chung một phòng, mà待遇 (đãi ngộ) khác xa ghê."
Vermax nháy mắt:
> "Tại vì tôi đẹp trai hơn cậu, Louis à."
Louis lườm lườm, nhưng cũng bật cười bất lực.
Trong khoảnh khắc ấy, cả phòng 307 vang lên tiếng cười rộn rã, như thể không có bất cứ âm mưu đen tối nào đang rình rập ngoài kia.
Cảnh chuyển sang một góc tối bí ẩn sâu trong lòng Học viện Arcadia.
Nơi đây, các bậc trưởng lão đang tập trung quanh một bình chứa khổng lồ, tỏa ra ánh sáng xanh lạnh lẽo.
Bên trong bình, một người đàn ông lực lưỡng, khuôn mặt điển trai và cương nghị, đang lơ lửng trong chất lỏng đặc quánh như thể đang ngủ đông.
Trên đỉnh bình chứa, gắn chặt vào lớp thủy tinh, chính là viên đá cổ đại mà học viện đã giữ gìn khi được trao cho từ đợt trước— tỏa ra những luồng ma lực đậm đặc và hỗn loạn.
Xung quanh, các trưởng lão mặc những bộ áo choàng dài, không ngừng thi triển ma pháp, các luồng năng lượng đan xen như những con rắn ánh sáng, kết nối giữa viên đá và cơ thể người đàn ông trong bình.
Không khí ngột ngạt và đầy áp lực.
Ở tầng hai, trong bóng tối, những học viên cấp Tọa Cấp đang lặng lẽ quan sát.
Mỗi người đứng một góc, khoanh tay hoặc tựa người vào tường, ánh mắt lạnh lùng nhưng không ai có ý định can thiệp.
Bỗng, từ dưới sảnh, một trong các trưởng lão — một người đàn ông trung niên mặt mày cau có — ngẩng lên, giận dữ quát lớn:
> "Này! Thay vì đứng đó làm tượng đá, các cô cậu không thể làm cái gì có ích hơn được à?!"
Trái với vẻ mặt nghiêm túc của ông ta, đám Tọa Cấp bên trên vẫn cợt nhả, một người trong nhóm, tóc bạc lòa xòa, cười khẩy:
> "Bọn em còn trẻ người non dạ mà... biết gì đâu mà phụ, thưa... đại nhân!"
Một cô gái khác, với đôi mắt đỏ rực như ngọc, cũng tiếp lời, giọng đầy vẻ trêu tức:
> "Dù sao thì... người trong bình kia chắc cũng đâu có chạy được đâu, ha?"
Tiếng cười khúc khích vang lên từ các góc tối.
Một trưởng lão khác, áo choàng đen phủ kín thân, lạnh lùng lẩm bẩm:
> "Lũ nhóc chết tiệt... Nếu không phải còn giá trị lợi dụng, ta đã..."
Câu nói bị nuốt mất trong tiếng rì rầm của phép thuật.
Bình chứa đột nhiên rung lên nhẹ, khiến một vài trưởng lão giật mình.
Một đường nứt nhỏ như sợi tóc xuất hiện trên bề mặt bình. Viên đá trên đỉnh cũng khẽ run rẩy, phát ra một âm thanh rì rào kỳ lạ, tựa như tiếng thì thầm đến từ vực sâu nào đó.
Một trưởng lão vội vã niệm chú để gia cố.
Không ai chú ý rằng, từ trong bóng tối của tầng hai, một đôi mắt khác — không thuộc về đám Tọa Cấp — lặng lẽ quan sát với vẻ mặt không hề thân thiện.
Còn tiếp!!