Đêm Bất Ngờ Của Arcadia

Chương XXII

Bên trong căn phòng tối của khu vực nghiên cứu tuyệt mật, bình chứa khổng lồ dần phát sáng. Người đàn ông với thân thể lực lưỡng đang lơ lửng trong lớp dung dịch sánh đặc màu lam nhạt. Từng đợt năng lượng từ viên đá cổ đại phía trên liên tục rót xuống, được hấp thụ vào từng thớ thịt, từng tế bào cơ thể của người đàn ông trong bình.

Bên cạnh bình chứa, một bảng điều khiển bằng tinh thể phát sáng ghi rõ: "Tỷ lệ hấp thụ năng lượng: 88%". Các trưởng lão và pháp sư cao cấp quanh đó tập trung cao độ, liên tục kiểm tra máy móc, thiết bị ma lực và những đường dẫn năng lượng kết nối từ bình đến khắp phòng. Mọi dữ liệu thu thập đều được chuyển đến một quả cầu pha lê treo lơ lửng ở giữa không trung, chiếu lại toàn bộ tiến trình cho một ông lão râu bạc, đeo kính tròn, đang chăm chú theo dõi.

Phía sau, một tiếng mở cửa nhẹ vang lên. Một người đàn ông xuất hiện, dù đã lớn tuổi nhưng bước chân vững chãi, khí chất đầy uy nghi. Đó là một trong những giáo sư được kính trọng nhất học viện, hoặc chí ít, là người mà mọi người tin như vậy. Nhưng ít ai biết rằng, thân phận thực sự của ông là một kẻ giả mạo, kẻ đã trà trộn vào học viện với một mục tiêu khó lường.

"Ngươi đến đúng lúc lắm," ông lão râu bạc - hiệu trưởng học viện - lên tiếng mà không quay đầu. "Cỗ máy sắp hoàn tất chu trình hấp thụ. Chúng ta còn một bước cuối cùng."

Người đàn ông gật đầu nhẹ, giọng trầm ổn: "Tôi có thể cảm nhận được. Áp lực ma lực ở đây đang dao động theo chu kỳ ổn định. Tiến triển tốt đấy."

Hiệu trưởng quay người lại, nheo mắt nhìn ông ta. “Lâu rồi không gặp, ông bạn già. Hơn nửa thế kỷ rồi còn gì. Vẫn khỏe chứ?”

Tên giả mạo cười nhẹ, cố giữ giọng thân mật: “Khỏe như cây thông giữa mùa đông thôi. Còn ngài? Có vẻ vẫn rất phong độ.”

Hiệu trưởng bật cười ha hả, rồi ánh mắt chậm rãi chuyển sang ánh nhìn trầm tư. Ông nói:

"Ông còn nhớ những gì ông đã nói với tôi cách đây... 57 năm về trước không? Lúc ấy chúng ta vẫn còn là những kẻ mộng mơ, nghĩ rằng phép thuật có thể thay đổi cả thế giới."

Tên giả mạo thoáng khựng lại. Bên trong đầu hắn lập tức lục lọi ký ức của thân thể này – những mảnh rời rạc của quá khứ được sao chép không trọn vẹn. Nhưng 57 năm... là một khoảng thời gian quá xa để hắn có thể phục dựng chính xác.

“À... phải rồi, tôi có nói gì đó về luân hồi và sự đánh đổi thì phải?” Hắn đáp, giọng không chắc chắn.

Hiệu trưởng khẽ lắc đầu, như thể đã thấy qua biểu hiện này từ trước.

"Không, không phải vậy. Hồi đó, ông đã nói: 'Nếu một ngày tôi không còn là tôi, hãy nhớ rằng ánh sáng thật sự không bao giờ tự gọi tên mình.' Lúc ấy tôi chẳng hiểu gì. Nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi."

Giọng hiệu trưởng đột nhiên chùng xuống, sắc lạnh đến mức khiến cả căn phòng như lạnh đi vài độ. Những máy móc dường như cũng rung lên nhè nhẹ.

"—Disappear." Hiệu trưởng nói lạnh lùng.

Ngay tức khắc, một luồng ánh sáng trắng sắc bén chém xuống từ không trung – phép thuật loại bỏ thực thể, thứ phép cao cấp có khả năng xoá sổ mọi vật thể giả mạo hoặc ẩn hình. Nhưng tên giả mạo phản ứng ngay tức thì, một tấm khiên ma pháp hình lục giác bao phủ quanh hắn, chặn đứng đòn tấn công.

"Tôi không hiểu... sao ngài lại tấn công tôi?" – hắn vừa nói vừa lùi.

Hiệu trưởng tiến thêm một bước, giọng ông giờ đây đầy quyết liệt:

"Ngươi không phải là Elric. Ta không nhìn nhầm. Dù ngươi học giọng nói, dáng đi, thậm chí là ký ức... ngươi vẫn không phải ông ấy. Và ta... sẽ thay bạn ta trả thù."

Tên giả mạo lùi nhẹ một bước, nét mặt dần chuyển từ điềm tĩnh sang cảnh giác. "Ngài đang nói gì thế? Tôi là—"

"Ông không phải là bạn ta. Và nếu thật sự là ông ấy, thì ông đã không dùng phép phòng vệ... mà phải là Phép Đảo Ngược – độc nhất vô nhị." Hiệu trưởng nheo mắt, ánh nhìn sắc như lưỡi dao.

Tên giả mạo siết chặt nắm tay, nhưng không còn giữ được nụ cười thường trực. Tròng mắt hắn chuyển sang màu tím đậm – dấu hiệu của một loại sinh vật giả dạng cao cấp. Những vân ánh sáng dưới da hắn hiện lên như ma trận, xung quanh hắn bắt đầu rung chuyển.

“Ngươi… đúng là rắc rối hơn ta tưởng, ông già.”

Không gian như đóng băng chỉ trong một hơi thở. Cả căn phòng như sắp bước vào một cuộc đối đầu giữa hai thế lực đầy quyền năng, giữa kẻ mang bí mật và người gìn giữ học viện.

Nơi diễn ra cuộc đối đầu giữa hiệu trưởng và kẻ giả mạo vốn đã được phủ kín bằng một kết giới cách âm và bảo vệ cấp cao, do chính hiệu trưởng thiết lập từ trước — vừa để bảo vệ an toàn, vừa để không ai tò mò bước vào giữa lúc mọi chuyện chưa rõ ràng. Tuy nhiên, dao động ma lực vừa rồi do hai bên giao chiến, dù bị giảm thiểu đáng kể, vẫn để lọt ra những chấn động tinh vi, giống như tiếng ngân của một dây đàn bị kéo căng cực độ.

Ở phía xa, trong căn phòng thí nghiệm nơi các tọa cấp tụ họp, một vài người đứng bật dậy ngay khi cảm nhận được dao động bất thường ấy. Ánh mắt của họ lóe sáng như thú săn mồi vừa ngửi thấy máu.

> “Vừa rồi là gì vậy?” – Một nữ tọa cấp tóc ngắn, tên Seren, nhíu mày hỏi, tay chạm nhẹ vào viên đá cảm ứng để xác định hướng dao động.

> “Không lớn... nhưng đủ để khiến lông gáy tôi dựng đứng.” – Một chàng trai trẻ hơn, tên Ka, bật cười khẩy nhưng ánh mắt đã chuyển sang nghiêm túc. “Giống như một đòn phép bị dội ngược.”

> “Các người thấy rồi đấy,” – một người khác ngáp dài – “cả buổi chỉ ngồi canh mấy con số tăng giảm... Nhàm chán chết đi được.”

Ba, bốn người đồng loạt đứng dậy. Họ là những tọa cấp không thuộc dạng siêng năng, luôn thích hành động hơn là đứng canh máy móc. Một người trong số họ vác theo thanh thương, vẫy tay:

> “Tôi đi kiểm tra đây. Dù gì… một chút hỗn loạn cũng thú vị hơn ngồi nhìn máy hấp thụ mana 88% suốt cả giờ.”

> “Đừng đi hết đó. Vẫn cần người trông coi...” – một lão tọa cấp cảnh báo, nhưng chỉ nhận lại mấy tiếng huýt sáo lười biếng.

Bốn người trong số các tọa cấp rời đi, hướng về nơi phát ra nguồn ma lực mờ nhạt kia. Họ không biết, phía sau cánh cổng cách âm kia, hiệu trưởng và tên gián điệp vừa mới bộc phát ra chiêu thức có thể thay đổi toàn bộ cục diện học viện.

Trong khi đó, những tọa cấp còn lại vẫn ở lại, không mấy bận tâm — có người vẫn chăm chú nhìn bảng đo năng lượng, có người chỉ lẩm bẩm:

> “Cái thứ bên trong bình chứa kia mới là điều cần quan tâm. Để mấy đứa kia chơi trốn tìm cũng tốt...”

Bầu không khí trong phòng lúc này chia làm hai thái cực: một nửa bắt đầu bước vào hỗn loạn nhẹ, còn một nửa vẫn đang bình thản như thể mọi thứ đều nằm trong kế hoạch...

Không ai biết rằng, một sự thật đen tối đang dần lộ diện, và kẻ giả mạo không phải là quân cờ duy nhất trong ván cờ âm mưu này.

Bên trong kết giới, trận đấu đang bước sang giai đoạn nguy hiểm hơn. Tên giả mạo – giờ đã bỏ lớp vỏ giáo sư lương thiện – phóng ra những đòn tấn công mạnh mẽ, khác hẳn phong cách cẩn trọng trước đó. Hắn hiểu rõ: hiệu trưởng không còn nghi ngờ, mà là xác định. Giờ là chết hay sống, không còn đường lui.

> “Thật nực cười…” – hắn vừa né một đòn phép quét ngang, vừa thở gấp – “Lão già như ông... vẫn còn đủ sức tung ra mấy thứ này sao?”

Hiệu trưởng không trả lời. Ông nhắm mắt, vận dụng phép phong tỏa “Trầm Mặc Thần Âm” – một loại ấn chú cổ đại khiến đối phương mất khả năng triệu hồi phép qua lời nói.

Tên giả mạo giật mình, vội tạo vòng xoáy chắn âm – nhưng chậm mất một nhịp. Một vệt sáng bay lướt qua mặt, rạch sâu một đường vào vai trái của hắn.

> “Khốn kiếp!” – hắn rít lên – “Nếu ta chết… cũng phải để ông nếm mùi trước!”

Hắn rút ra một viên ngọc đen từ áo choàng, nghiến răng kích hoạt, và thứ gì đó trồi lên từ bóng của hắn — một phân thân bán hình thể, lấp lánh năng lượng hắc ám, xé rách không khí như lưỡi dao.

Trong khi đó, ở bên ngoài khu kết giới, bốn tọa cấp vừa đến gần. Họ dừng lại trước một bức tường năng lượng mỏng, gần như vô hình, nhưng ai cũng nhận ra đó là kết giới cấp đại trưởng lão.

> “Ôi chà, ông hiệu trưởng già kia tự nhiên lại quậy à?” – Kael cười nhẹ, nhưng tay vẫn khẽ gõ lên vách sáng – “Thứ này chỉ dùng khi đánh với quái vật hạng S chứ nhỉ?”

> “Lạ ghê… Nếu là ông ấy chiến đấu, thì người bên kia... phải nguy hiểm cỡ nào?” – Serene nghiêm giọng, tay bấm chuỗi ngọc cảm ứng, nhưng bị phản chấn nhẹ.

> “Không thể xuyên âm thanh... nhưng ma lực dư vẫn lọt ra...” – Một người khác nói, “Chúng ta có nên chọc thủng nó không?”

> “Đợi đã.” – Ka giơ tay ngăn, “Nếu ông hiệu trưởng thực sự cần giúp, ông ấy đã tháo kết giới.”

Họ đứng đó vài giây, không ai nói gì. Trong ánh mắt họ, sự lo lắng và tò mò va vào nhau như tia sét và lửa, rồi Kael thở ra:

> “Chúng ta ở đây chờ. Nếu kết giới yếu đi, mình vào. Còn không... thì coi như không có chuyện gì.”

Bên trong, hiệu trưởng tung ra “Kết Thủ Ảnh Ấn”, áp chế phân thân bóng tối. Nhưng tên giả mạo không hề bỏ cuộc – miệng hắn rớm máu, nhưng ánh mắt lại tràn ngập phẫn nộ và quyết tuyệt.

> “Giết ta? Không dễ vậy đâu… Vì kế hoạch đã bắt đầu rồi!” – hắn rít lên, và toàn bộ ánh sáng trong phòng rung chuyển khi một ấn chú bị thi triển ngầm bấy lâu nay bắt đầu kích hoạt.

Hiệu trưởng nghiến răng, gầm khẽ:

> “Ngươi… đã gài bẫy từ trước?”

Ánh sáng từ viên đá trung tâm của học viện — nơi gắn với linh mạch chính — bắt đầu dao động lạ thường.

Một cơn sóng mới đang ập đến — và dù bên trong lẫn bên ngoài đều căng thẳng, không ai biết rằng bóng đen thật sự vẫn chưa lộ diện...

Ngay khoảnh khắc dao động năng lượng phát ra từ trung tâm học viện, ở ba điểm khác nhau, ba kẻ bí ẩn lập tức hành động — như thể tất cả đều đã được lập trình trước chỉ chờ kích hoạt.

Tên thứ nhất, đang đứng trên một khu đất trống gần quảng trường trung tâm, nắm chặt viên ngọc triệu hồi rồi đập mạnh xuống đất. Những ký tự cổ hiện lên xoáy quanh hắn. Từ các khe nứt đen ngòm giữa mặt đất, hàng loạt quái vật khổng lồ trồi lên — từ sói hai đầu, đến những cự nhân bằng đá, và cả một sinh vật giống rồng nhưng bị dị dạng, gào thét điên loạn.

Học viện rúng động. Chuông cảnh báo vang lên từng hồi, nhưng đa số giáo viên và học viên cấp cao đang bị phân tán hoặc bận đối phó những khu vực khác. Cả học viện chìm trong hỗn loạn.

Tên thứ hai – lặng lẽ áp sát khu ký túc xá. Đôi mắt hắn lạnh lùng quét qua những học viên đang hoảng loạn sơ tán. Hắn không giết ai, nhưng luồn lách với tốc độ không tưởng, tiến thẳng vào khu nam – nơi phòng 307 tọa lạc. Mục tiêu hắn theo đuổi vẫn còn là bí ẩn.

Còn tên thứ ba – đã trà trộn giữa các tọa cấp tại phòng thí nghiệm.

Hắn từ từ rút ra một vật phủ vải đen, thứ được các trưởng lão gọi là truyền thuyết đã mất: Thiên Cơ Tán — nhưng đây chỉ là bản sao gần như hoàn hảo. Khi hắn vừa rút ra, sát khí lạnh đến mức đóng băng không khí xung quanh tỏa ra khiến một nửa số tọa cấp lập tức quay đầu nhìn.

> “Ồ… Thiên Cơ Tán?” – Một tọa cấp trẻ tuổi nheo mắt – “Hình như chỉ là bản sao… Nhưng sao lại có sát khí mạnh thế kia?”

> “Anh bạn,” – một tọa cấp khác lên tiếng, giọng nửa đùa nửa nghiêm – “Cậu mang nó ra là có ý gì vậy? Định hù dọa đám nghiên cứu à?”

Hắn không trả lời. Thay vào đó, cây Thiên Cơ Tán xoay nhẹ, đầu tán tỏa ra vô số ký hiệu bay lượn — rồi đột ngột bung ra một màn sương đen thẫm, như một thứ độc khí tinh thần đập thẳng vào tâm trí tất cả mọi người.

Ngay lập tức, hai tọa cấp đứng gần hắn gục xuống, mắt trắng dã, miệng ú ớ không nói thành lời.

> “Ma ảnh chấn não?! Hắn là gián điệp!” – Một người gào lên, rút kiếm phép ánh kim chém tới.

Tên giả mạo cười nhạt, kéo tán xoay một vòng, tạo ra vòng xoáy hấp lực đẩy lùi ba người đang áp sát.

Trở lại chỗ hiệu trưởng, ông lập tức cảm nhận được nhiều khu vực đang bị tấn công cùng lúc. Ông gầm nhẹ:

> “Chúng không chỉ cài một tên… mà là cả một hệ thống.”

Tên giả mạo đối diện ông cũng cười nham hiểm:

> “Giờ thì hiểu chưa, lão già? Đây không phải là cuộc thí nghiệm… mà là lễ khai hỏa.”

Ở dưới ký túc xá, Vermax vừa lau khô tóc, còn chưa kịp thay áo thì bức tường phía sau phòng 307 nổ tung, một thân ảnh bí ẩn lao vào, ánh mắt nhắm thẳng vào chiếc hộp gỗ nhỏ nằm dưới giường Louis.

> “Ơ cái quái gì vậy?!” – Vermax hét lên, giơ tay chuẩn bị bắn phép.

Từ phòng bên, Nimue và Yurri cũng bật dậy, vũ khí sẵn sàng, còn Louis từ phòng tắm lao ra, quấn khăn tắm nhưng vẫn gồng tay niệm phép:

> “Tôi mới tắm xong đấy nhá, mấy người chọn thời điểm phá quá rồi!”

Cuộc chiến đã thật sự bắt đầu. Ba tuyến tấn công cùng lúc, một âm mưu cấp vĩ mô, và các anh hùng trẻ tuổi sắp phải đối mặt với trận chiến đầu tiên… nơi không ai chắc rằng mình sẽ sống sót.

Còn tiếp!!