Chương XXIII
Phòng 307 – 19h47
ẦM!!
Tiếng nổ vang dội từ bức tường bị phá tung khiến không chỉ Vermax, Louis và nhóm 307 giật mình, mà hàng loạt học viên ở tầng dưới cũng hốt hoảng ngẩng đầu. Từng mảnh gạch vỡ rơi lộp độp như mưa đá. Ngay sau đó, loa phát thanh khẩn cấp vang lên với giọng hiệu trưởng đầy nghiêm nghị:
> "Học viện Arcadia đang bị tấn công. Tất cả học viên giữ vững trật tự, phối hợp cùng giáo viên bảo vệ học viện hoặc nhanh chóng rút về nơi trú ẩn được chỉ định."
Trong phòng, tên bí ẩn – giờ đứng giữa đống đổ nát, cặp mắt hắn ánh lên vẻ điên loạn, mái tóc rối bù và ma lực bao phủ như lốc xoáy.
> "Chúng mày… chẳng hiểu gì cả. Học viện này... thế giới này… đều mục rỗng rồi! Thứ mà ta mang đến sẽ là sự thanh lọc! Là trật tự mới!"
> Nimue lườm hắn, tay vẫn cầm cây roi ánh bạc:
"Anh này có vẻ từng trượt bài triết học xã hội thì phải."
Bỗng nhiên, từ bên ngoài bức tường bị thủng, mấy học viên cấp cao tung dây xích phép, quấn chặt quanh tên bí ẩn, kéo căng ra sau như muốn lôi hắn khỏi phòng.
> "Bắt được rồi! Kéo ra! KÉO!"
"Ơ... Sao không nhúc nhích vậy?"
Tên bí ẩn chỉ cười lạnh, từng cơ bắp hắn siết chặt, ma lực bùng nổ phá tung cả mảng tường thêm lần nữa:
> "Lũ ruồi muỗi... nghĩ rằng vài sợi xích rách nát đủ giữ ta sao?"
ẦM!
Một bóng người lao từ tầng trên xuống như thiên thạch. Justnone – mái tóc rối, ánh mắt lạnh tanh, không nói một lời nào, bay thẳng bằng phép gia tốc rồi tung cú đầu gối như sấm sét đập thẳng vào mặt tên bí ẩn.
> "Thay mặt chủ trọ… tao đòi tiền sửa tường!"
Tên bí ẩn bị hất bay khỏi vị trí, đập vào hành lang đối diện. Học viên xung quanh thấy cơ hội, đồng loạt kích hoạt phép, từ lửa, sét, băng, đến thậm chí cả những vật thể bay như chổi lau nhà được triệu hồi bay tới như vũ khí.
Trong phòng, Vermax gào lên:
> "Mặc nhanh lên! Tụi nó đánh rồi đấy!"
> Louis, còn đang mặc quần:
"Được rồi được rồi, tôi đâu phải siêu nhân, biến hình mất 0.2 giây đâu!"
Soạt! Cả hai lao ra khỏi phòng, Louis vừa gài cúc áo vừa tụ phép, Vermax kéo thanh đao sau lưng sáng rực.
Cuộc chiến tại khu phòng 307 chính thức bùng nổ. Những học viên tưởng như bình thường giờ bộc lộ sức mạnh thật sự, kẻ thù bị áp chế nhưng vẫn cười như điên, vừa lùi vừa niệm gì đó bằng thứ ngôn ngữ lạ.
Ở nơi khác, tên thứ nhất và đám quái vật hắn triệu hồi đang tiến sâu hơn vào khu quảng trường, còn tên thứ ba tại phòng thí nghiệm vẫn đang cầm Thiên Cơ Tán giao chiến với các tọa cấp.
Cả học viện như một ván cờ khổng lồ, và cuộc phản công của học viên Arcadia... chỉ mới bắt đầu.
Sân lớn – 19h56
Tên bí ẩn bị đánh văng ra khỏi hành lang như viên đạn, rơi phịch giữa sân học viện – nơi hàng trăm học viên và giáo viên đang giao tranh quyết liệt với đám quái vật khổng lồ. Mặt đất nứt toác, những tia ma lực đủ sắc màu xé rách không khí.
Vermax phi thân theo sau, đáp xuống cạnh một đống đổ nát, trong tay cầm một thanh đao rõ ràng vừa “mượn tạm” từ một học viên ngã gần đó.
> "Chà… loạn ghê nhỉ." – Vermax nheo mắt nhìn khung cảnh.
"Vậy mà học viên trường mình cũng gan phết. Xem kìa – tụi nó đang hỗ trợ các giáo viên cật lực."
Louis đáp ngay sau, mái tóc còn ướt, bộ đồ mặc vội méo xệch, nhìn như vừa thoát khỏi bãi chiến trường lẫn phòng thay đồ.
> "Tôi mới tắm xong mười phút thôi đấy… Không ai cảnh báo tôi rằng mình phải chuẩn bị đi đánh boss đâu!"
Ở trung tâm sân, tên bí ẩn lồm cồm đứng dậy, xương cốt kêu răng rắc. Hắn xoay cổ, giãn vai, rồi gằn giọng:
> "Dãn cơ hơn rồi đấy… Mấy đứa nhóc cũng có chút bản lĩnh."
Từ trên không, một bóng đen lơ lửng đáp xuống nhẹ nhàng như chiếc lá. Áo choàng dài tung bay theo gió, hai tay khoanh lại như quý ông xem kịch — chính là tên triệu hồi sư, kẻ triệu hồi đám quái vật tàn phá học viện.
> "Nè, ngươi có cần ta giúp không?" – hắn nói, giọng nhẹ hẫng nhưng pha chút mỉa mai.
Tên bí ẩn liếc xéo, hừ lạnh:
> "Nhót đê. Tao lo được."
> "Chửi tục không khiến ngươi mạnh hơn đâu…" – tên áo choàng nhếch mép, búng ngón tay một cái.
Ngay lập tức, một luồng ma thuật đen kịt như sương mù lan tỏa, đẩy bật hàng chục học viên đang tiến tới. Mấy người không kịp phòng thủ bị hất bay như búp bê.
> "Quái thật…" – Louis cau mày, giọng nghiêm lại.
"Hai tên này hợp lại không đùa được đâu."
Vermax nghiến răng, nâng thanh đao phát sáng nhẹ, chuẩn bị nhảy vào hỗ trợ:
> "Không đùa đâu, nhưng không có nghĩa là mình đứng nhìn."
Cùng lúc đó, từ bên kia sân, Yurri và Nimue xuất hiện với vài học viên khác. Yurri cầm khiên ánh sáng, hét lên:
> "Phía sau kìa! Có thêm quái vật đang vòng sang! Louis, Vermax! Chặn cặp đôi hề đó lại, bọn tôi lo hậu tuyến!"
> Louis cười gượng:
"Không biết nên vui vì được tin tưởng hay buồn vì bị đẩy ra làm tiền tuyến đây…"
> Vermax nhe răng cười:
"Vui đi, vì sau đêm nay, hoặc cậu thành anh hùng… hoặc thành người nổi tiếng vì mặc đồ méo khi chiến đấu."
Cả hai bật tới, bước vào cuộc chiến không khoan nhượng.
Cảnh được đưa sang hướng hiệu trưởng.
Ánh sáng yếu ớt từ vài chiếc pháp đăng nhấp nháy, soi lên gương mặt hiệu trưởng — ông đang đứng trầm ngâm nhìn xác của kẻ giả mạo nằm bất động dưới đất, máu từ vết thương đã khô lại, nhưng ma khí quanh hắn vẫn chưa tan hết.
Ánh mắt hiệu trưởng như xuyên thấu quá khứ, ông lẩm bẩm:
> "Rốt cuộc… ngươi là ai?"
Cánh cửa phía sau bất ngờ bật mở, bốn bóng người tiến vào, toàn bộ đều khoác áo choàng của Tọa Cấp, khí tức mạnh mẽ lan ra làm không gian trong phòng trùng xuống.
Người đi đầu — Ka, mỉm cười vừa nể vừa nghịch ngợm:
> "Không hổ danh là thầy hiệu trưởng. Một mình thầy đã hạ được tên lạ mặt này rồi, thật ngầu đấy."
Hiệu trưởng quay lại, ánh mắt sắc bén:
> "Sao các cô cậu vào được đây? Rõ ràng ta đã đặt một kết giới cấp cao chắn toàn bộ đường vào."
Ka gãi đầu, cười hì hì:
> "Thầy nói gì vậy… bọn em là Tọa Cấp mà! Nhưng công nhận tấm chắn của thầy mạnh thật, cả bốn đứa hợp sức mới mở được đúng một lỗ bé tí."
Một Tọa Cấp khác, tóc đỏ, chen vào:
> "Thôi bỏ chuyện này qua đi. Bên ngoài — chỗ kết giới của thầy á — trường mình đang hỗn loạn lắm luôn. Bọn em cảm nhận được dao động chiến đấu lớn, chắc tụi quái vật đã đánh thẳng vào sân rồi. Thầy tính giúp không?"
Hiệu trưởng cau mày, không nói thêm gì, chỉ gật đầu một cái.
> "Dẫn ta đi."
Ông phất tay, rào chắn quanh khu mật thất tan vỡ thành bụi sáng, bốn Tọa Cấp lập tức dẫn đường. Cả nhóm phóng đi như những cơn gió, bóng họ mất hút trong đêm.
Nhưng chỉ vài phút sau, khi mọi thứ đã yên ắng trở lại, một bóng người bước vào, gương mặt bị che kín bởi chiếc mũ trùm đen.
Kẻ đó đi chậm rãi đến cạnh xác tên giả mạo, ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào trán xác chết, một luồng khói mờ bốc lên từ cơ thể lạnh ngắt.
> "Ông thầy này đúng là mạnh… tên này coi như xui thôi."
Hắn lẩm bẩm, rồi rút ra một tấm phù bằng kim loại, bấm nhẹ — trong nháy mắt, cơ thể tên giả mạo bốc cháy, không phải bằng lửa mà là một luồng ma thuật phân rã, thiêu trụi mọi bằng chứng trong vài giây.
Chỉ còn lại lớp tro tàn và tấm huy hiệu học viện đã cháy sém.
> "Tạm biệt, đồng đội. Chúng ta vẫn còn ba người..."
Hắn đứng dậy, quay đầu nhìn theo hướng hiệu trưởng vừa rời đi, khóe miệng nhếch lên:
> "Ván cờ này mới chỉ bắt đầu."
Rồi hắn tan vào bóng tối — như chưa từng tồn tại.
Sân lớn Học viện - 20h21
Khói bụi bắt đầu tan dần, các học viên và giáo viên đã cơ bản lấy lại được thế trận. Những quái vật khổng lồ bị tiêu diệt nằm la liệt trên sân, cơ thể rã ra thành những vũng chất lỏng đen sì, bốc mùi khét lẹt.
Tuy vậy, hai tên bí ẩn vẫn còn trên không trung, như hai cái bóng lượn qua lượn lại giữa bầu trời đêm nhuốm đỏ bởi lửa cháy.
Chúng lợi dụng phép thuật bay — một loại ma pháp hiện đại chỉ mới phổ biến trong khoảng mười năm trở lại đây. Phần lớn học viên đều không được học, giáo viên thì bận bịu chống trả các đòn tấn công từ trên cao, khiến việc khống chế kẻ địch cực kỳ khó khăn.
Ở phía dưới đất, Vermax thở hổn hển, tay cầm thanh đao mà đến giờ anh vẫn chưa biết chủ nhân là ai. Anh nhìn lên bầu trời, nhíu mày:
> "Trời đất... không phải tụi nó bay giỏi quá sao? Nãy giờ chơi đuổi hình bắt bóng mà chả ai với được tới cái gót."
Louis đứng cạnh, tóc tai rối bù, quần áo cháy xém vài chỗ:
> "Nếu tôi có thể bay, tôi đã kéo tụi nó xuống đất cho bớt oai rồi. Nhìn cứ như mấy con chim lồng lộn ấy."
> Vermax thở dài, nhìn quanh: "Mà công nhận, tụi học viện mình cũng gan phết đấy... vẫn bám trận, không rút lui."
Xung quanh họ là hàng trăm học viên khác đang giúp sơ cứu người bị thương, dựng khiên chắn cho tuyến đầu, hoặc triệu hồi pháp trận hỗ trợ — nhưng chính họ đều biết: họ không thể leo lên trời để chiến đấu, cũng không đủ sức để đỡ đòn nếu bọn kia tấn công xuống.
Một giáo viên cấp cao bay vụt qua trước mắt họ, bị đánh văng, thân thể va mạnh xuống đất làm rung chuyển cả sân. Máu chảy trên mặt người ấy, nhưng vẫn ráng chống tay đứng dậy, tiếp tục chiến đấu.
Vermax siết chặt chuôi đao:
> "Khỉ thật... nếu cứ thế này mãi, mình không giúp gì được mà còn là gánh nặng thôi."
Louis nhíu mày, lẩm bẩm:
> "Chúng ta cần một kế gì đó... thứ gì đó có thể ép bọn nó xuống đất, hoặc ít nhất... hạn chế phạm vi di chuyển."
Bỗng một tiếng thét lớn vang lên.
Sân lớn Học viện Arcadia – 20h32
Tiếng rít xé gió vang lên, rồi một luồng sáng bạc xé toạc bầu trời đêm. Trong chớp mắt, bốn Tọa Cấp cùng hiệu trưởng xuất hiện như sấm giáng, khiến cả sân lớn như rung lên dưới áp lực ma lực của họ.
Hiệu trưởng chưa kịp ra tay thì hai Tọa Cấp trong nhóm đã dịch chuyển tức thời lên không trung, kéo phăng hai tên địch từ trên trời xuống đất.
RẦM!!
Tiếng va chạm khiến mặt đất vỡ nứt, bụi đất bay tung tóe. Hai tên bí ẩn vừa còn vênh váo giờ bị đè sấp mặt xuống nền đá, chưa kịp hoàn hồn thì đã ăn ngay một cú đấm vào cằm từ Tọa Cấp nữ tóc tím.
Không một câu nói, không một động tác thừa. Tọa Cấp – lực lượng tinh nhuệ nhất học viện – không đùa giỡn với kẻ địch. Mỗi đòn tung ra đều gọn, nhanh, hiểm.
> “Ối trời ơi, có ai quay lại không? Tôi muốn xem lại cảnh này mười lần nữa!” – Vermax suýt chút hét lên.
> “Họ... họ là Tọa Cấp thật rồi...” – Louis nói, mắt mở to, hoàn toàn choáng ngợp.
> Justnone gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Chuẩn rồi, nhìn cách họ sử dụng phép và tốc độ ra tay… không sai được, đây là những học viên tinh anh từng được học viện đưa vào những nhiệm vụ cấp S. Có thể nói, họ là tường thành thứ hai sau ban giám hiệu.”
5 phút trôi qua như trong phim hành động tốc độ cao. Cả sân chỉ nghe tiếng xương gãy, thịt nện đất, không có lấy một lời la hét hay than vãn từ Tọa Cấp – chỉ là sát khí lạnh tanh bao trùm không khí.
Cuối cùng, hai tên bí ẩn – từng là mối nguy đe dọa học viện – giờ đây nằm mềm oặt dưới đất, mặt mũi không còn nhận ra nổi. Các Tọa Cấp dừng tay, liếc nhìn nhau, không nói gì – nhưng trong mắt họ là sự đồng điệu của những chiến binh quen phối hợp.
Hiệu trưởng từ phía sau chầm chậm bước tới, ánh mắt vẫn sắc bén. Đúng lúc đó, một nhóm học viên năm hai, ba thuộc song kĩ năng và vài giáo viên bay tới, người nào cũng dính chút máu, có người tay vẫn còn xách đầu vài con quái vật đang rỉ chất nhầy.
Một giáo viên tóc xám lên tiếng:
> “Thầy hiệu trưởng, khu phía tây đã được dọn sạch. Quái vật bị tiêu diệt toàn bộ, thương vong tạm thời dưới 5%. Trận chiến... xem như kết thúc.”
Hiệu trưởng gật đầu, trầm giọng:
> “Tốt lắm. Các em làm rất tốt.”
Một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi diễn ra khi tất cả đều nhìn về phía hai tên địch đang nằm bất động. Rồi bất ngờ, một Tọa Cấp tóc ngắn bước tới, nhẹ nhàng đá một cái vào tên nằm gần mình:
> “Thế là xong rồi à? Đấm hơi nhanh, vẫn chưa kịp xả stress…”
Vermax lẩm bẩm:
> “Thế mà tui tưởng ông đó là kiểu học giỏi chăm ngoan…”
Louis khẽ huých vai Vermax:
> “Thôi đừng lắm lời, kẻo lát nữa họ cho ăn đấm vì tội lắm mồm thì khỏi trách.”
Justnone vẫn nghiêm nghị:
> “Đừng để bị ấn tượng bởi thái độ ngoài mặt. Những người như họ... đều đã được huấn luyện để tiêu diệt chứ không thương hại.”
Hiệu trưởng quay lưng lại, ánh mắt hướng về phía trung tâm học viện:
> “Cuộc chiến này là lời cảnh tỉnh… không phải ai cũng là học sinh đến đây để học.”
Câu nói ấy khiến không ít người cảm thấy lạnh sống lưng. Trong khi phần lớn học viên bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, thì những người hiểu rõ nhất… lại càng thêm cảnh giác.
Tầng dưới của Phòng nghiên cứu bí mật – 20h47
Tiếng bức tường nứt vỡ dội lên từng hồi khi tên cầm thiên cơ tán cuối cùng bị đánh văng từ tầng hai xuống. Thân thể hắn va vào nền đá, tạo thành một hố sâu lún hẳn xuống nền tầng một. Khói bụi mờ mịt, mảnh vụn văng tứ tung.
Các Tọa Cấp – người nào cũng bụi bặm và dính vài vết trầy xước – bước ra từ chỗ ẩn nấp quanh các máy móc và bình chứa năng lượng, thở dài nhẹ nhõm.
Một Tọa Cấp nữ tóc cam đang xoa bóp vai người mà lúc nãy vô tình chúng chiêu của thiên cơ tán mà ngất đi nhưng nhanh chóng tỉnh lại và tham gia cuộc chiến sau đó, lầm bầm:
> “Khỉ thật, cái bản sao này mạnh hơn mình tưởng. Cứ tưởng chỉ là trò múa vũ khí…”
Bên cạnh cô, một Tọa Cấp nam cũng là người tỉnh dậy cùng lúc với cô sau cú choáng lúc đó, cúi xuống nhặt cây Thiên Cơ Tán còn vương máu khô ở phần chóp:
> “Vẫn dùng được đấy. Khá chắc tay… Ờ thôi, ai không lấy thì để tôi xài tạm!”
Cả đám Tọa Cấp phá lên cười, tiếng cười vang vọng cả căn phòng như vừa mới trải qua một trận thể thao chứ không phải vừa tiêu diệt kẻ xâm nhập.
Một người khác vỗ vai đồng đội:
> “Lần sau bớt múa trong chỗ hẹp đi, suýt tí là anh đá trúng bình chứa năng lượng rồi đấy!”
> “Tôi nhắm kỹ lắm, chỉ là hơi lệch tầm nhìn vì máu chảy vào mắt thôi.”
Họ vừa đùa vừa kiểm tra lại toàn bộ thiết bị và các trưởng lão – những người suốt thời gian vừa rồi vẫn đang cố giữ bình ổn hệ thống hấp thụ năng lượng trung tâm.
Không khí có vẻ yên bình trở lại, cho đến khi…
Một góc xa phía Tây của học viện – Căn phòng cổ kính bị lãng quên.
Giữa những giá sách phủ đầy bụi và ánh sáng lập lòe từ viên đá khắc lệnh, tên triệu hồi quái vật thật sự đang thong dong ngồi đọc một cuốn tài liệu cổ, tay lật từng trang với sự cẩn trọng và mãn nguyện.
> “Hừm… ‘Vết nứt phục sinh’ – cuối cùng cũng tìm thấy rồi,” hắn lẩm bẩm, mắt lóe lên ánh nguy hiểm.
Trước mặt hắn là một phiến đá ghi chú điều gì đó bằng ngôn ngữ cổ – rõ ràng đây là bí mật chưa ai công bố, thậm chí có thể là một phần lịch sử bị che giấu của Arcadia.
Hắn ngước lên nhìn khung cảnh hỗn loạn ngoài cửa sổ xa xa, như thể đang quan sát mọi chuyện từ thế giới khác.
> “Dù đã chết, nhưng ba kẻ đó cũng đã thu thập đủ những thứ ‘ngài ấy’ cần rồi.”
> “Còn mình…” – hắn khép cuốn sách lại, lặng lẽ đứng dậy – “...với phần ký ức chia sẻ chung, ta cũng biết đủ để rời đi.”
Hắn đặt tay lên một vòng tròn trận pháp nhỏ dưới chân, kích hoạt một phép dịch chuyển không gian hiếm gặp. Những ký tự ma thuật cổ xưa lập lòe sáng lên rồi… vút! – hắn biến mất không để lại dấu vết.
Còn tiếp!!