Chương XXIV
21h45 – Phòng nghỉ khổng lồ của Học viện Arcadia
Cuộc chiến chớp nhoáng đã qua đi, nhưng những dư chấn mà nó để lại vẫn còn in hằn trên gương mặt mệt mỏi của từng học viên.
Tất cả được đưa đến một đại sảnh khổng lồ dưới lòng đất, nơi từng được xây dựng như một hầm trú ẩn và nghỉ dưỡng khẩn cấp. Giường nệm trải dài hàng trăm mét, trai gái không phân biệt, chỉ chia khu đơn giản bằng màn chắn và những luồng sáng dịu nhẹ.
Một vài giáo viên đi lại giữa các lối nằm, khẽ thì thầm kiểm tra vết thương, phủ thêm chăn, hoặc đơn giản chỉ để đảm bảo rằng không ai gặp ác mộng.
Tiếng thở nhẹ, tiếng trở mình xen lẫn với âm thanh mơ hồ từ phía trên – nơi các giáo viên còn lại đang khẩn trương sửa chữa lại các khu vực bị tàn phá.
Ở góc gần cửa, Justnone khẽ xoay người nói nhỏ với Vermax – cả hai đang nằm dựa vào nhau vì thiếu chỗ:
> “Ê… ông có thấy cái đệm bên trái mềm hơn không?”
Vermax nhăn mặt, mắt nhắm tịt:
> “Không. Mày đang nằm lên chân tao đấy, Just.”
> “Ờ… thì ra thế, hơi ấm quá mà…”
Tiếng cười rúc rích vang lên từ vài nhóm học viên quanh đó – những tiếng cười nhỏ nhẹ hiếm hoi sau một đêm kinh hoàng.
Ở góc xa hơn, Yurri nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Nimue, người vừa ngủ thiếp đi vì quá sức.
> “Ngủ ngon nhé. Mai còn nhiều chuyện phải làm lắm…”
Cùng lúc đó – Tầng cao nhất của Tòa Tháp Hiệu Trưởng
Hiệu trưởng Arkanis đang ngồi bên bàn gỗ lớn. Trước mặt ông là một tờ giấy da cổ, mực đen được chép bằng nét chữ chắc chắn, trầm ổn:
> “Kính gửi Hội đồng Thập Hoàng – Đêm nay, Học viện Arcadia đã trải qua một cuộc xâm nhập nguy hiểm. 3 cá thể cấp cao đột nhập và tiết lộ những dấu hiệu liên quan đến một thế lực chưa từng được ghi nhận rõ ràng.”
> “Tôi yêu cầu các vị thành viên hội đồng hãy nâng cao cảnh giác, đồng thời duyệt cho phép Học viện được tái cấu trúc tầng phòng thủ và quyền kiểm soát phép thuật cấp cao."
Ký tên: Arkanis El’Theron – Hiệu trưởng Arcadia
Sau khi niêm phong lá thư bằng ấn tín hình chim phượng hoàng đang cháy, ông đứng dậy nhìn ra bầu trời đêm qua khung kính hình vòm.
> “Mọi thứ... chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Một cơn gió lùa qua, thổi lay những tấm màn ma thuật, như báo hiệu những sóng gió âm thầm đang chuẩn bị trỗi dậy dưới lớp vỏ yên bình.
Hai ngày sau – Cuộc sống dường như đã quay về quỹ đạo cũ…
Học viện Arcadia sau cơn chấn động bắt đầu dần trở lại nhịp học tập bình thường. Những hành lang từng rực lửa ma thuật nay lại vang lên tiếng cười nói, tiếng bước chân vội vã đi học trễ. Thế nhưng với Vermax và Louis, sự yên ổn này chỉ là lớp vỏ tạm thời che đi những cơn sóng ngầm nguy hiểm.
Bên ngoài giờ học, cả hai vẫn tiếp tục âm thầm thực hiện nhiệm vụ tuyệt mật từ Vương quốc. Tại tòa tháp bỏ hoang phía nam, nơi từng được niêm phong từ thời chiến cổ, họ đã thu được manh mối đáng giá.
Louis cúi xuống nhặt lên một bản sơ đồ rách, còn Vermax tay cầm cuốn sổ da cũ, lật từng trang ghi chép nguệch ngoạc:
> “Chắc chắn rồi… đây là nơi bọn chúng từng ẩn náu. Nhìn cách đồ vật bị dọn sạch, dấu tích phép thuật bị xóa kỹ lưỡng—bọn chúng đã lên kế hoạch từ lâu.”
> “Bài bản như quân đội,” Louis khẽ nhíu mày. “Và hình như... có người hướng dẫn.”
Trở về học viện, cả hai bất ngờ nhận được thông báo: Có người muốn gặp.
Khu vực thăm người thân thường vắng vẻ, nhưng hôm nay lại có một bàn đặc biệt được đặt sẵn bộ cờ vua bằng gỗ mun bóng loáng. Người ngồi sẵn nơi đó là Geralt, một trong những sĩ quan cấp cao trực tiếp giám sát nhiệm vụ đặc biệt của họ – cũng là người không dễ gì ra mặt.
Vermax khẽ nhướng mày:
> “Ngài không nói trước là sẽ tới. Đừng nói là kiểm tra đột xuất nhé.”
Geralt mỉm cười nhạt, tay đưa ra một quân mã:
> “Không kiểm tra gì đâu. Chỉ là… muốn gặp hai ứng cử viên ưu tú của vương quốc chút thôi. Và hỏi thăm sức khỏe.”
Louis ngồi xuống bên cạnh. Vermax cũng ngồi xuống đánh một nước đi.
> “Tình hình ổn, và…” – cậu lật một quân tượng – “chúng tôi đã tìm thấy vài dấu vết tại tòa tháp phía nam. Có vẻ như 4 kẻ tấn công học viện từng ẩn náu ở đó. Kế hoạch của chúng có vẻ được chuẩn bị rất kĩ…”
Geralt vẫn điềm nhiên, chỉ liếc qua bàn cờ rồi đánh xuống một nước cực kỳ chặt chẽ:
> “Thú vị thật. Nhưng... nhiệm vụ ta giao cho hai cậu hình như không liên quan đến chuyện đó thì phải?”
Vermax khựng tay, hơi ngỡ ngàng. Nhưng rồi vẫn đặt quân hậu xuống, cười cười:
> “Tôi đoán… là ngài đã đoán trước được điều này. Có khi còn muốn chúng tôi tự chui vào hố cơ.”
Geralt không phủ nhận cũng chẳng xác nhận, chỉ xoay nhẹ một quân vua giữa hai ngón tay. Rồi ông nhìn cả hai, lần này không còn nụ cười nhàn nhạt, mà là vẻ nghiêm túc rất hiếm thấy:
> “Vài ngày trước… thủ đô Eldoria bị đột nhập. Một nhóm lạ mặt đã đột nhập vào khu lưu trữ bí mật và lấy đi thứ không nên lấy.”
Vermax nhíu mày:
> “Là gì?”
> “Hồ sơ về dự án Người Giữ Ngọc. Và tất nhiên… thông tin của những người tham gia – bao gồm cả hai cậu – cũng đã bị lộ.”
Không khí trên bàn cờ như đóng băng.
Louis siết nhẹ bàn tay:
> “Vậy là… mục tiêu thật sự của chúng là viên ngọc?”
Geralt gật đầu, rồi hạ giọng:
> “Không chỉ Eldoria. Mà còn thêm 4 quốc gia nữa. Nạn trộm dữ liệu, đột nhập vào kho phép cổ, hoặc đột phá rào chắn thần chú đều xảy ra gần như cùng thời điểm.”
> “Và điểm chung giữa 6 quốc gia là gì? Là mỗi nước đang cất giữ một viên Ngọc Vô Cực—biểu tượng sức mạnh cổ xưa và cũng là mối đe dọa tiềm tàng với cả thế giới nếu rơi vào tay sai người.”
Vermax siết môi:
> “Chúng tôi… đã bị lộ. Có thể sẽ bị săn đuổi…”
Geralt gật đầu:
> “Vậy nên... hãy cẩn trọng. Kể từ giờ, mọi hành động, mọi mối quan hệ đều có thể là con dao hai lưỡi. Và nếu một ngày nào đó ta không còn xuất hiện trước mặt các cậu nữa… hãy tin rằng kẻ đứng sau vụ việc này không phải là người bình thường.”
Bàn cờ vẫn dang dở. Nhưng rõ ràng ván đấu thật sự... chỉ mới bắt đầu.
[Đông Viễn Long Thần - Quốc gia của hậu duệ Long nhân]
Khi bóng hoàng hôn vừa chạm tới những đỉnh núi tuyết phương Bắc, bầu trời phía Đông bỗng bừng cháy bởi những vầng lửa rực đỏ và tiếng long ngâm xé gió. Cưỡi trên lưng một con Rồng lửa phương Tây khổng lồ, thân bọc giáp bạc và vảy ánh kim, Hoàng đế Đông Viễn – Long Thánh Uy Vũ xuất hiện giữa tầng mây, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống tàn tích trận chiến vừa qua.
Miệng rồng vẫn còn ngậm một tên bí ẩn xấu số, áo choàng hắn rách tả tơi, thân thể bê bết máu. Xung quanh hoàng đế là mười hai Hộ Long Thần Vệ, mỗi người cưỡi một chủng loại rồng khác nhau – từ Rồng Băng Sa phương Nam, Rồng Sấm Sét Tây Cương, đến cả một Rồng Hắc Diệm vô danh từng tuyệt chủng trong truyền thuyết.
Hoàng đế gầm lên, giọng nói đầy uy lực như vang vọng giữa thiên không:
> “Chúng nghĩ sao vậy? Chỉ vài ba tên, mà cũng vọng tưởng đột nhập vào lãnh địa Đông Viễn này sao?”
> “Chúng quá xem thường huyết mạch long nhân rồi. Tổ tiên của ta từng dựng nên một đế chế trải dài nửa đại lục này – một cú vuốt rồng có thể san bằng cả thung lũng… Vậy mà bọn chúng lại nghĩ có thể cướp đi điều gì ở đây?”
Một hộ vệ trẻ trong đội Long Vệ – Yun Kỳ, cất lời khi cưỡi song song bên hoàng đế:
> “Tâu bệ hạ, có vẻ chúng không đến để chiến đấu, mà… chỉ để thăm dò. Có lẽ chúng đang thử phản ứng của chúng ta, trước khi tung ra một đòn thật sự.”
Hoàng đế khịt mũi, nhìn xuống vết cháy xém lẻ loi duy nhất còn sót lại dưới đất – di tích phép thuật tà dị đã kịp phát ra trong vài giây trước khi bị dập tắt hoàn toàn:
> “Chúng thử sai chỗ rồi. Đây là Long Thần Quốc, không phải một học viện tầm thường. Mỗi đứa trẻ sinh ra đã là chiến binh.”
[Bật mí – Vương triều Đông Viễn Long Thần là một quốc gia bán chủng tộc đặc biệt. Mỗi cư dân sinh ra đã mang một “Ấn Long Tộc” – những vết bớt phát sáng với hoa văn và màu sắc khác nhau, khắc sâu trên cơ thể như định mệnh. Các ấn này ban cho người mang nó khả năng chiến đấu vượt trội – từ phép thuật tự nhiên đến thể chất siêu phàm.]
Trên một đỉnh núi hoang gần đó, trận chiến cuối cùng vẫn đang kết thúc. Một tên đột nhập may mắn sống sót, gục gã, thở dốc bên dưới móng vuốt của con Rồng Tím sáu cánh do một nữ hộ vệ điều khiển.
Hắn vẫn còn chút tỉnh táo, ánh mắt đầy hoảng loạn, miệng lẩm bẩm:
> “Không… không thể nào… hồ sơ ghi rằng Đông Viễn là nơi yếu nhất… là nơi tấn công sau cùng… sao lại—”
Hoàng đế bước xuống từ lưng rồng, ánh mắt như thép nung đỏ:
> “Các ngươi đang đùa với lửa. Với Long Hỏa Thiên Mệnh của chúng ta.”
> “Ngươi muốn gì thì ta không cần biết. Nhưng việc các ngươi làm đã chạm tới ranh giới nguy hiểm nhất rồi.”
Hắn gào lên, tay run rẩy:
> “Chúng ta… chỉ là… người thăm dò… không phải chủ lực…”
Hoàng đế nhíu mày. Nhưng rồi lại cười, trầm và lạnh:
> “Câu đó… kẻ nào hấp hối cũng sẽ nói cả. Nhưng tiếc là…” – Ông rút từ trong áo ra một vật dài như roi, phát sáng từng khúc như vảy rồng thu nhỏ – Long Lân Trảm.
> “Bán long nhân bọn ta không quen tha thứ, cũng chẳng quen để lại chứng tích.”
Rồi với một đường chém, ánh sáng rạch ngang không trung. Tên còn lại tan thành tro bụi, không kịp kêu thêm lời nào.
Sau đó, giữa bầu trời đêm đỏ lửa, đoàn rồng rẽ gió rút về hoàng cung.
Yun Kỳ bay cạnh hoàng đế, trầm giọng hỏi:
> “Bệ hạ… ngài nghĩ đây đã là tất cả?”
Hoàng đế trầm mặc một lúc, mắt nhìn xa về phía biên giới phía Tây, nơi ánh trăng bị che khuất bởi tầng mây đen như mực:
> “Không. Đây mới chỉ là khúc dạo đầu. Và chúng ta… nên chuẩn bị cho một trận long chiến thật sự.”
[1. Đế quốc Valtoria – Vùng đất ánh sáng vĩnh hằng]
Tại trung tâm của một lục địa luôn ngập tràn ánh sáng ban trưa, Nữ hoàng Solaria ngự trên Ngai Thạch Anh Lửa, xung quanh là một mái vòm ánh sáng khổng lồ được dựng lên bằng kết giới cổ xưa. Nữ hoàng mang một vương miện lơ lửng trên đầu, che khuất mắt và tai, tựa như nàng không cần nhìn hay nghe – bởi lẽ mọi ánh sáng đều là con mắt của Solaria, mọi dao động không khí đều là lời thì thầm tới tai nàng.
Khi vụ tấn công bắt đầu, không một tiếng động vang lên. Kết giới ánh sáng của Valtoria tự động chuyển sang trạng thái chiến đấu, tỏa ra từng lớp sóng ánh sáng như thủy triều, bóc trần kẻ địch vô hình đang xâm nhập từ không gian khác.
Một nữ cận thần tiến tới, quỳ gối:
> “Thưa bệ hạ, kẻ địch là những sinh thể biến hình, có vẻ như chúng đã cướp được khả năng mô phỏng hình dạng từ một cổ thần lãng quên. Lệnh của người?”
Solaria không đáp. Chiếc vương miện phát sáng – và mọi ánh sáng trong cung điện lập tức gom tụ thành một thanh kiếm khổng lồ đâm xuyên bầu trời, như lời tuyên bố:
> “Tất cả bóng tối đều phải chịu phán xét.”
Cuộc xâm lăng tại Valtoria kết thúc trong chỉ hơn ba mươi phút, những kẻ xâm nhập tan rã dưới ánh sáng thuần khiết, không để lại một vết máu.
[ Đế chế AVALON – Thành phố cơ khí và kim loại sống]
Ở phía Bắc – nơi máy móc và trí tuệ nhân tạo thống trị, Chúa tể Xenos ngồi giữa ngai vàng làm từ hàng ngàn linh kiện sống, tay trái là sổ chiến lược, tay phải là quyền trượng điều khiển tinh thể cơ khí.
Trận tấn công vào AVALON không diễn ra bằng phép thuật hay lén lút. Chúng tấn công qua hệ thống truyền dẫn trung tâm – xâm nhập vào mạng lưới thần kinh kim loại của thành phố. Một kiểu chiến tranh thông tin – chính xác, hiểm độc và vô hình.
Nhưng Xenos – kẻ từng chiến thắng cả một cuộc chiến bằng lập trình phản thuật – đã dự phòng từ lâu.
> “Ta từng tạo ra hệ thống này… cũng chính ta là người đầu tiên học cách phản lại nó.”
Bằng một cú kích hoạt hệ thống “Tự-Phân Mảnh Mạng”, toàn bộ Avalon như ngắt kết nối nội tại trong 0.3 giây, làm tê liệt toàn bộ nỗ lực điều khiển từ bên ngoài. Kẻ địch chưa kịp thoát thân thì bị bẫy số hóa phản đạo tiêu hủy toàn bộ cơ thể ngay trong không gian kỹ thuật số.
Xenos nhìn vào giao diện ảo:
> “Không phải phép thuật, cũng chẳng phải quái vật. Lần này… kẻ địch sử dụng công nghệ cổ bị cấm từ thời Đại Kỷ. Điều này nguy hiểm hơn ta tưởng.”
[ Thánh quốc Solaria – Đền thờ của Lời Thánh và Ánh Bình Minh]
Không bị nhầm lẫn với đế quốc cùng tên, Thánh quốc Solaria là nơi đặt niềm tin vào Thần Thánh tối cao. Đứng đầu là Giáo hoàng Remiel, người không rời khỏi ngai vàng bạc kể từ khi kế vị, thân thể bao phủ bởi lớp áo lễ dài đến đất, chỉ đôi mắt sáng như dải ngân hà lộ ra.
Khi các tín đồ đang làm lễ, trận tấn công diễn ra dưới dạng ma thuật cấm – phá hoại từ tinh thần và giấc mơ. Nhiều linh mục rơi vào trạng thái hôn mê, còn một vài đền thờ bị “nhiễm xám” – tức bị phủ bóng đen và từ chối mọi hình thức thanh tẩy thông thường.
Giáo hoàng không nổi giận, chỉ đơn giản giơ cao thánh tích “Thiên Nhãn Tịnh Cảnh”, và lẩm nhẩm những câu kinh cổ xưa không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào.
Ngay lập tức, những chiếc chuông bạc trên toàn thánh quốc đồng loạt rung lên, tạo ra tần sóng linh hồn làm “vỡ” cơn mộng ảo. Từng linh mục tỉnh dậy, những mảng bóng xám tan rã như khói.
Giáo hoàng thì thầm:
> “Chúng mang bóng tối đến, nhưng quên mất – ánh sáng không chỉ là mặt trời, mà còn là sự thức tỉnh.”
Còn tiếp!!