Bí Ẩn Của Tà Thần Cổ Xưa

Chương XXV

[ Phòng họp chiến lược cấp cao, Liên minh Nordheim – Hai ngày sau đợt điều tra thất bại]

Trong căn phòng đá granit lạnh lẽo được chiếu sáng bằng lửa lam, Halrik – Tổng chỉ huy tối cao của Liên minh Nordheim, ngồi trầm ngâm ở đầu bàn dài. Một tay ông chống cằm, mắt nhìn xuống tập hồ sơ đã được đóng bìa kỹ lưỡng, còn tay kia nắm chặt như đang kìm nén cảm xúc. Xung quanh ông là các thành viên trong Hội đồng Băng Cực, những người thề tuyệt đối trung thành và phục vụ vì sự tồn vong của Nordheim.

Trên bản đồ lớn trải giữa bàn, biểu tượng của các quốc gia giữ ngọc đã được đánh dấu… nhưng phần lớn chỉ là những mũi tên bị gạch chéo – thất bại.

> “Ta đã gửi đi mười hai đội trinh sát…” – Halrik cất tiếng, giọng ông khàn, mệt mỏi nhưng dứt khoát –

“Bảy đội không quay lại. Hai đội quay về với tin giả. Ba đội còn lại… chỉ mang về những lời đồn và báo cáo không xác thực.”

Không ai trong phòng nói gì. Chỉ có tiếng cháy tí tách của ngọn lửa lam trong lò sưởi. Không khí đè nặng như bão tuyết sắp đến.

Một thành viên hội đồng già lên tiếng:

> “Thưa ngài Halrik, dù kết quả không như mong muốn, nhưng ít nhất giờ ta đã biết bọn chúng không dễ bị đột phá. Chúng ta đã chứng minh dũng khí của mình.”

Halrik khẽ lắc đầu, cười gượng:

> “Dũng khí không giữ ấm được trái tim của cha mẹ mất con. Cũng chẳng vá nổi những lỗ thủng trong lòng dân chúng vì mất đi người tài.”

Ông đứng dậy, giọng dần mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn phảng phất nỗi buồn:

> “Ta đã ra lệnh điều tra không phải để gây chiến. Ta muốn các quốc gia kia biết rằng Nordheim – đất băng giá và tuyết phủ này – không hề thua kém họ về ý chí hay tiềm lực.

Nhưng… không phải cái giá nào cũng đáng đánh đổi.”

Halrik giơ cao tập hồ sơ rồi buông xuống bàn “phịch” một cái.

> “Tạm hoãn. Vô thời hạn. Chúng ta dừng lại trước khi vết thương trở thành hố sâu.”

Một nữ sĩ quan trẻ – người từng mất bạn trong đợt trinh sát – rớm nước mắt nhưng vẫn gật đầu mạnh:

> “Cảm ơn ngài, vì đã chọn trái tim thay vì kiếm thép.”

Halrik nhìn quanh cả phòng – những gương mặt già trẻ đủ cả, nhưng mọi ánh mắt đều đặt niềm tin tuyệt đối vào ông.

> “Chúng ta không phải kẻ yếu. Nhưng chúng ta là người biết dừng. Và rồi, khi đến lúc cần – Nordheim sẽ không còn là băng giá lặng thinh... mà là cơn bão quét sạch mọi thứ cản đường.”

Tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên. Không ồn ào, không hào nhoáng. Nhưng đó là tiếng vỗ tay của lòng trung thành và thấu hiểu.

[ Hội đồng Thập Hoàng – Chi nhánh tại Thánh Quốc Solaria]

Giữa lòng cao nguyên linh thiêng của Thánh Quốc Solaria, nơi mặt trời dường như luôn chiếu sáng trên những đỉnh tháp thánh bằng pha lê, chi nhánh Hội đồng Thập Hoàng đứng sừng sững như một minh chứng cho sự hợp nhất quyền lực của thế giới. Đây là một trong mười trụ sở luân phiên của hội đồng quyền lực nhất đại lục – nơi mà mọi quốc gia phải nghiêng mình khi nhắc đến.

Cấu trúc của nó không giống bất kỳ công trình nào khác: một cung điện bán nổi giữa không trung, giữ vững bằng một ma thuật cổ đại đến mức không ai trong thời đại này còn lý giải được. Bao quanh bởi mười bức tượng thần đại diện cho các quốc gia cường đại, mỗi tượng cao hàng chục mét, khắc họa thần thú hoặc biểu tượng văn hóa đặc trưng – như Long Thần phương Đông, Đôi cánh mặt trời của Solaria, Rồng sắt của Nordheim, Bán nguyệt vương miện của Valtoria...

Nơi đây không có quân đội – chỉ có luật pháp bất khả xâm phạm, bảo hộ bằng lời nguyền của mười vị thần cổ xưa và các tấm kết giới bất diệt từ thời đại thánh chiến.

Bên trong sảnh chính, mười vị đại diện của mười cường quốc đang tranh luận về vấn đề cân bằng năng lượng ma lực đang dần bất ổn. Các chủ đề nóng bỏng bao gồm:

Sự xâm nhập của thế lực bí ẩn tại Eldoria.

Vụ trộm hồ sơ tại nhiều học viện cấp cao.

Tổ chức vô danh thu thập thông tin về các viên ngọc vô cực.

Tiếng gõ búa của trưởng hội đồng – một lão nhân tóc bạc dài chấm đất, vang lên:

> “Ta tuyên bố cuộc họp bước vào giai đoạn kết luận, nếu không có thêm tình tiết nào đặc biệt…”

Ngay khi lời vừa dứt, một chấn động nhẹ lan khắp đại sảnh. Ban đầu chỉ là rung nhẹ dưới chân, nhưng sau đó các tấm kính thánh chấn động rạn vỡ. Bầu trời phía sau tượng thần Solaria – bức tượng hình nữ thần hai cánh tay nâng mặt trời – sáng rực lên ánh hồng như ánh bình minh bị thiêu đốt.

Từ đỉnh đầu tượng, một luồng sáng xoáy tròn hiện ra, và âm thanh như giọng nữ thì thầm từ thiên giới vang vọng khắp đại điện:

> “Hỡi những người đứng đầu… Vòng luân hồi đã rạn. Mười quốc gia – mười đại diện– mười sợi xích.

Thế lực từng bị chôn vùi dưới tận cùng Vực Sâu… đang dần hé mắt trở lại.

Bóng tối năm xưa chưa từng chết. Chúng chỉ đang ngủ, chờ đúng thời khắc để trỗi dậy.”

Tiếng thì thầm nhẹ như gió... nhưng vang vọng trong tim mỗi người như một cơn bão.

Từng thành viên trong hội đồng chấn động. Đại diện của Avalon – một người đàn ông khoác áo choàng tím có đôi mắt như màn đêm – đứng phắt dậy:

> “Không thể nào… Có phải là lời tiên tri thật sự? Lần gần nhất giọng nói của Thần xuất hiện là… hơn 300 năm trước!”

Đại diện của Valtoria, Nữ Tể Thần Liora, vốn luôn điềm tĩnh, lúc này cũng đưa tay lên vương miện lơ lửng của mình như để kiểm tra xem mình có đang mơ.

Mặt đất rung lên lần nữa. Lũ chim bay tán loạn khỏi rừng thiêng phía dưới. Rồi im bặt.

Ánh sáng từ tượng thần dần mờ đi. Không khí lạnh buốt như bị hút hết hơi ấm.

Một thành viên khác thì thào, mặt tái mét:

> “Chúng ta đã chạm vào điều gì đó… mà không nên.

[Một lát sau – phòng họp khẩn cấp – cùng chi nhánh]

Mười thành viên giờ đây đã tụ họp vào phòng bí mật phía sau đại sảnh, nơi lưu trữ “Ngọc thư thượng cổ” – các văn bản khắc đá ghi chép những lời tiên tri, các dị tượng và dấu hiệu đại nạn.

Trưởng hội đồng lật một trong những tấm ngọc mờ sáng, đọc to:

> “Khi mười ánh sáng bị lu mờ bởi một vầng trăng đen.

Khi sinh linh trong đất lặng im và thần thú quy phục…

Thời khắc ‘Cánh cửa Cuối Cùng’ mở ra sẽ đến.”

Cả hội đồng nhìn nhau. Im lặng. Rồi từng người thầm gật đầu.

> “Chúng ta phải triệu tập Hội nghị Ngọc Toàn Cầu.”

Lần cuối cùng sự kiện này diễn ra… là khi Ma Vương khởi chiến 500 năm trước.

[Cảnh – Học viện Arcadia – Khuôn viên mùa thu]

Gió mát rượi lướt nhẹ qua những vòm lá đã ngả vàng. Trong sân chính của học viện, từng nhóm học sinh ngồi dưới bóng cây cổ thụ đọc sách, trao đổi phép thuật, hoặc tranh luận nảy lửa về các môn học khó nhằn như Lịch sử Triều đại Cổ, Chiến thuật Ma trận, hay Ma văn bán chủng tộc học. Ở một góc khác, mùi thơm của bánh ngọt từ khu căn tin bay ra, trộn lẫn với tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi.

Sau cánh cổng khắc rune của Khu đánh giá năng lực cá nhân, Vermax Helion – nay đã cao lớn và trầm tĩnh hơn trước – bước ra với vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt rực sáng. Trên tay anh, một tấm thẻ kim loại màu vàng sáng, với các đường vân ma lực tỏa ánh lam nhạt và dòng chữ khắc rõ ràng:

"CẤP BẬC: CAO CẤP — VERMAX HELION"

Chưa kịp bước được ba bước, từ xa đã vang lên tiếng reo hò:

> Nimue (vừa chạy tới vừa suýt vấp):

“Aaaahhh, cuối cùng cậu cũng xong rồi! Cậu biết tụi này đứng chờ ngoài đây gần nửa buổi học không hả? Tớ thìi… còn chưa làm xong bài tiểu luận về Hiện tượng hồi ma lực đảo nghịch! Nhưng mà... CHÚC MỪNG!”

Karl (vác thanh cự kiếm lớn trên vai, nháy mắt):

> “Đừng để ý nhỏ đó, nó càm ràm từ lúc cậu bước vô. Nhưng nè—được vàng luôn hả? Ngầu dữ thần luôn. Coi bộ sắp vượt tụi này rồi ha.”

Yurri (khoanh tay, ánh mắt ấm áp nhưng môi mím lại):

> “Cũng không quá bất ngờ. Dù gì cũng là tên suốt ngày luyện tới khuya… à mà vẫn thua ta 1 ngày lên hạng nha.”

Justnone (vừa bẻ tay vừa trầm ngâm):

> “Giờ thì nhóm mình có hai cao cấp rồi. Còn ta và Karl thì trung cấp thượng, Nimue thì… à thôi.”

(Quay qua nhìn Nimue đầy thương cảm)

> Nimue (giãy nảy):

“Này! Tớ chỉ... chọn học phong cách từ tốn! Với lại có ai bảo cấp thấp là không có ích đâu!”

Louis – người điềm tĩnh nhất nhóm, bước đến từ sau cùng, khoác áo choàng trung cấp bạc ánh, đặt tay lên vai Vermax và mỉm cười:

> “Cậu đã làm tốt. Chúng ta đã đi một đoạn đường dài từ sau vụ học viện bị tấn công. Và giờ, chúng ta đủ mạnh để không chỉ phòng vệ, mà còn phản công.”

Vermax lúc này mới khẽ thở ra. Đôi mắt anh không còn ánh nhìn thiếu kiên nhẫn của một người mới nhập học nữa. Cậu giờ đã hiểu rõ hơn về thế giới, về những tầng lớp quyền lực ẩn sau mặt nạ và những bài học tưởng như vô hại ở trường.

> Vermax (nhẹ giọng):

“Cảm ơn mọi người. Những tháng vừa qua… không dễ. Nhưng nhờ có các cậu, mọi thứ không còn đáng sợ nữa.”

[Cảnh cắt sang hồi tưởng]

Trong năm tháng vừa rồi, Vermax đã tham gia vô số lớp học:

“Giải mã lịch sử cổ đại thông qua di tích sống” – nơi cậu lạc vào mô phỏng chiến trường cổ và suýt bị xác sống hù đến xỉu.

“Đạo đức và chiến tranh tâm lý giữa các dân tộc” – nơi cậu lần đầu nghe câu hỏi triết học: “Nếu ngươi có thể dùng ma thuật điều khiển cảm xúc dân chúng, ngươi sẽ làm thế nào để cai trị công bằng?”

Và những lớp chiến đấu thể chất, nơi Justnone suýt bẻ gãy tay Karl vì hiểu sai tư thế ‘song quyền khóa trụ’.

Bên cạnh đó, cậu còn thực hiện những “nhiệm vụ nhí nhố” như:

Theo dõi một cô mèo kỳ lạ hay biến mất trong thư viện (về sau hóa ra là giáo viên biến hình đi "thám thính")

Giả làm học viên năm nhất để điều tra nạn... trộm đồ ăn trong căn tin

Giúp dọn dẹp phòng vật phẩm cấm và vô tình đánh thức một... chiếc ghế biết nói.

Tất cả tuy không nguy hiểm, nhưng dạy cho Vermax những kỹ năng nền cực kỳ quan trọng: thu thập thông tin, quan sát môi trường, phản ứng với tình huống khẩn cấp, và cả việc giữ thái độ khiêm nhường trong thế giới phức tạp này.

[Trở lại hiện tại – trước cửa khu đánh giá]

> Karl (đấm vai Vermax một cái đau điếng):

“Rồi xong! Cao cấp rồi thì mời cả đám đi ăn một bữa ra trò đi ông tướng!”

> Nimue (mắt sáng như sao):

“Đúng đó! Nghe đồn khu tiệc cấp cao vừa nhập lô bánh phô mai từ Đông Viễn Long Thần á!”

> Yurri (lườm):

“Thôi đừng có làm người ta nghèo mới lên cấp đã ăn sạch ngân sách của người ta.”

> Vermax (nhăn mặt nhưng cười):

“Thôi được rồi. Mời hết. Nhưng Nimue, lần này cậu phải ăn ít thôi. Lần trước tôi phải mượn ké ngân sách của Louis đấy.

> Nimue (giả vờ khóc):

“Vermax! Sao cậu lại lôi chuyện cũ ra nói! Tình bạn của chúng ta chẳng lẽ... lại thua vài cái bánh phô mai sao?!”

Cả nhóm phá lên cười, và cùng bước về phía khu ký túc xá cấp cao – nơi bắt đầu một chương mới trong hành trình trưởng thành của họ.

Sau năm tháng yên bình tại Học viện Arcadia, thế giới bên ngoài bắt đầu rung chuyển bởi những biến động đen tối. Lời tiên tri từ Hội đồng Thập Hoàng đã cảnh báo về sự trở lại của một thế lực tà ác, và các quốc gia bắt đầu hợp tác để truy tìm manh mối. Một tiểu quốc xa xôi, nơi người dân sùng bái tà thần và tin rằng các thần linh chính thống đã phong ấn thần của họ để ngăn chặn sự phát triển của quốc gia, trở thành tâm điểm nghi ngờ. Sự mê tín và hành động hồi sinh tà thần của họ không qua mắt được các cường quốc, và sau nhiều ngày thảo luận, họ quyết định tiêu diệt tiểu quốc này để ngăn chặn mối đe dọa. Eldoria, quốc gia gần nhất với tiểu quốc, được giao nhiệm vụ này.

Chiến Dịch Trinh Phạt: Eric và Đội Quân Eldoria

Tướng Eric, một chiến binh dũng mãnh với bộ giáp hiệp sĩ đặc trưng có cặp sừng trâu trên nón giáp, được chỉ định dẫn đầu chiến dịch. Ông cùng 5.000 binh sĩ tinh nhuệ hành quân đến tiểu quốc, nơi có hơn 10.000 người dân và binh lính sẵn sàng chiến đấu.

Chiến Lược Tấn Công:

1. Phân Tích Địa Hình: Trinh sát viên được cử đi để thu thập thông tin về địa hình, vị trí quân địch và các điểm yếu trong hệ thống phòng thủ của tiểu quốc.

2. Tấn Công Bất Ngờ: Sử dụng các đội đặc nhiệm để đột nhập vào các vị trí trọng yếu vào ban đêm, tạo ra sự hỗn loạn và làm suy yếu tinh thần quân địch.

3. Chiến Thuật Bao Vây: Bao vây tiểu quốc từ nhiều hướng, cắt đứt nguồn tiếp tế và liên lạc, buộc họ phải đầu hàng hoặc chiến đấu trong điều kiện bất lợi.

4. Sử Dụng Phép Thuật: Huy động các pháp sư và chiến binh sử dụng phép thuật để tạo ra lợi thế trong trận chiến, như tạo ra sương mù che mắt địch hoặc tường lửa ngăn chặn đường lui.

Đối Thoại Trước Trận Chiến:

Eric: "Chúng ta không chỉ chiến đấu vì Eldoria, mà còn để bảo vệ thế giới khỏi bóng tối đang trỗi dậy. Hãy cho họ thấy sức mạnh và lòng dũng cảm của chúng ta."

Chỉ Huy Pháp Sư: "Phép thuật của chúng tôi đã sẵn sàng. Chúng tôi sẽ hỗ trợ các chiến binh bằng mọi cách có thể."

Một Binh Sĩ Trẻ: "Tôi chưa từng tham gia trận chiến nào lớn như thế này. Nhưng tôi tin vào chỉ huy và đồng đội của mình."

Chiến dịch trinh phạt tiểu quốc tà thần của Eldoria là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc chiến chống lại bóng tối đang trỗi dậy. Nó thể hiện sự quyết tâm và sức mạnh của các cường quốc trong việc bảo vệ thế giới, nhưng cũng nhắc nhở về những hy sinh và hậu quả mà chiến tranh mang lại.

Dưới bầu trời âm u nhuộm màu máu buổi bình minh, chiến trường tĩnh lặng như nín thở chờ đợi điều gì đó khủng khiếp sắp giáng xuống. Ba ngày trước đó, tướng Eric – Đại Hiệp Sĩ Vàng, lãnh đạo tối cao của lực lượng Đại Thập Tự Trinh, đã nhận lệnh trực tiếp từ hội đồng Eldoria và không chậm trễ một giây, ông dẫn theo 5.000 tinh binh của mình, tiến về phía biên giới nơi tiểu quốc hắc hoá nằm, từng bước như tiếng chuông tử thần đang điểm.

Lời Tuyên Chiến – Khúc Dạo Đầu Cho Cuộc Diệt Vong

Khi đến sát vùng rìa tiểu quốc, tướng Eric không tấn công ngay. Ông đứng trên một ngọn đồi thấp, tay cầm chiếc búa thánh Aurum, vận ma lực khuếch đại âm thanh rồi cất giọng dõng dạc, vang vọng khắp mọi ngõ ngách của tiểu quốc:

> “Trên danh nghĩa của mười cường quốc, và dưới ánh sáng thiêng liêng của các đấng thần linh bảo hộ đại lục. Ta – Tướng Eric, người mang danh hiệu ‘Chùy Thánh Diệt Tà’, thay mặt cho Eldoria và toàn thể hội đồng Thập Hoàng, đến đây để thanh tẩy vùng đất đã lạc lối này.

Hãy quy phục, hoặc tan biến trong tro tàn của sự ngu muội.”

Rồi ông và đội quân rút lui về một trại dã chiến dựng cách biên giới khoảng một dặm, không đánh ngay, để lại một làn sóng hoang mang sâu sắc trong lòng người dân và quân lính của tiểu quốc.

Đêm Chờ Đợi – Đêm Mất Ngủ Của Kẻ Sắp Chết

Trong nội thành tiểu quốc, nơi từng ngóc ngách đều vang lên tiếng xì xào, lo âu, nhưng nhà vua của tiểu quốc – một lão già tóc bạc với đôi mắt sục sôi thù hận, vẫn ngồi uy nghi trong ngai vàng đá đen, gào lên:

> “Bọn chúng muốn đe dọa chúng ta ư? Một đạo quân 5.000 mà đòi dọa cả quốc gia hơn 10.000 người? KHÔNG! Đây là lãnh thổ của thần hắc ánh, là vinh quang của tổ tiên ta! Chúng ta sẽ CHIẾN!”

Dân chúng, vì quá mù quáng, cũng tin rằng “thần hắc ánh” của họ sẽ bảo hộ. Nhưng đêm xuống, khi chiến binh phải thức trắng canh gác, mắt thâm quầng, tay run rẩy vì đói và lạnh, thì những lời hô hào hừng hực ban ngày chỉ còn là những hơi thở nặng nề, lo âu dồn nén trong từng nhịp tim rệu rã.

Rạng Đông Máu – Thập Tự Trinh Tiến Lên

Và rồi, bình minh của ngày thứ tư ló rạng.

Từ phía xa, dưới ánh sáng cam rực của mặt trời mới nhô lên, đội quân Đại Thập Tự Trinh xuất hiện. Họ mặc giáp bạc phản chiếu ánh mặt trời, từng bước đi đều mạnh mẽ, đồng bộ, không nhanh, không chậm – như một nghi thức tử hình đã được định sẵn.

Tướng Eric cưỡi trên lưng một con ngựa chiến bọc giáp vàng, tiến lên dẫn đầu. Mỗi chiến binh bên eo đều mang một thanh Trường Kiếm Khải Tội, thanh kiếm từng được rèn từ lõi đá thần nơi đỉnh băng vĩnh cửu. Khi tới phạm vi cách pháo đài chính vài trăm bước, họ đồng loạt rút kiếm, cắm thẳng xuống đất, tiếng kim loại chạm đá vang lên như hồi chuông tử vong.

Họ đang làm lễ rửa tội, một nghi thức cổ truyền của Eldoria trước mỗi cuộc thánh chiến: thanh tẩy linh hồn để xứng đáng chém đầu kẻ tà đạo.

Tướng Eric dừng ngựa, nâng cao chiếc búa vàng của mình, ánh sáng từ cây búa bắn lên trời, rồi tỏa xuống từng binh sĩ như suối lửa đỏ rực.

> “Chiến binh của Eldoria, lũ tà thần nghĩ rằng chúng có thể hủy diệt ánh sáng bằng bóng tối sao? Chúng không biết rằng, càng đen tối thì ánh sáng của chúng ta càng chói lọi! Hôm nay, chúng ta không chỉ đánh trận – chúng ta sẽ ghi sử thi bằng máu!

Hỡi thần linh Eldoria – hãy tiếp sức cho con!”

Lúc đó, mặt đất rung chuyển nhẹ, gió nổi lên, và từng binh sĩ phát sáng ánh đỏ nhạt từ mắt, cổ và ngực – chỉ số tăng vọt, cơ bắp phồng to, sức mạnh được nhân đôi.

> Eric khẽ nói, gần như thì thầm, nhưng lại vang vọng như sấm rền:

“Hủy diệt chúng.”

Cơn Ác Mộng Bắt Đầu

Đội quân Thập Tự Trinh bắt đầu tiến bước, mỗi bước đi khiến mặt đất như nứt ra vì sức nặng kết hợp giữa giáp, ma thuật và quyết tâm. Họ không chạy, chỉ đi, nhưng thứ khiến đối thủ hoảng loạn chính là sự ung dung của kẻ biết chắc mình sẽ thắng.

Từ trên pháo đài, các cung thủ và pháp sư tà thần gào lên:

> “Chúng đang tới! Bắn! Dùng ma thuật chặn chúng lại!”

Hàng loạt mũi tên, quả cầu lửa, tia sét hắc ám bay về phía lực lượng của Eric.

Nhưng rồi—

Từ sau hàng quân Eldoria, những pháp sư áo đỏ bước ra, giơ cao trượng phép rồi đồng loạt hô vang:

> “Aegis Excelsior!”

Một mái vòm ánh sáng đỏ bao phủ toàn bộ quân đoàn, mọi đòn phép của tiểu quốc tan biến như cát bụi. Trái lại, Eldoria tiếp tục tiến – không ai gục ngã.

Tướng Eric cười nhẹ, mắt lóe lên tia sáng vàng kim:

> “Chúng nghĩ trò bẩn đó có thể ngăn ta sao?”

Ông phi ngựa lên phía trước, vung búa Aurium giáng xuống cổng chính pháo đài từ khoảng cách 20 bước—một sóng xung kích ánh vàng quét ngang mặt đất, phá hủy cổng thành như thể nó được làm bằng bùn đất.

Dưới ánh bình minh nhuộm máu, khi cổng thành sụp đổ trong tiếng gầm vang như trời giáng, tướng Eric ghìm cương ngựa, ánh mắt như sấm sét dõi theo đám binh lính hỗn loạn bên kia bức tường vừa vỡ. Tay ông siết chặt cây búa Aurium, chờ xem kẻ đầu tiên sẽ chết dưới mặt búa của mình là ai. Nhưng chưa kịp ra tay, thì những bước chân nặng nề mang theo khí thế diệt thần của quân đoàn Thập Tự Trinh đã tràn tới, vượt qua ông như một cơn sóng thần được thần linh gọt giũa.

> “Đi đi, những đứa con của Eldoria.” – Eric khẽ thì thầm, và như một lời gọi máu, cơn lũ sắt thép bắt đầu dội vào kẻ thù.

Cuộc Tắm Máu Bắt Đầu

Quân lính của tiểu quốc, vũ khí rệu rã, huấn luyện lỏng lẻo, tinh thần vốn đã lung lay sau đêm trắng lo âu, giờ như lá khô gặp cuồng phong. Ngay đợt va chạm đầu tiên, lực lượng Thập Tự Trinh vung kiếm như gặt lúa, từng đường chém mang theo lực đạo khiến máu văng lên không trung, xương cốt nát vụn.

> “KHÔNG! KHÔNG ĐỂ CHÚNG VÀO!” – Một chỉ huy tiểu quốc hét lớn, nhưng ngay sau đó bị chẻ đôi từ đầu đến ngực bởi một chiến binh Eldoria cao lớn, đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục.

Mỗi chiến binh Thập Tự Trinh giao chiến với hai, ba, thậm chí bốn người cùng lúc, nhưng không hề bị lấn át. Họ đánh theo đội hình như đã được lập trình: hai người cận chiến, một người phản kích, một người yểm trợ, biến chiến trường thành bàn cờ tử thần mà mỗi bước đi là một mạng người rơi xuống.

Lòng Nhân Giữa Biển Máu

Dù khốc liệt, quân Eldoria không giết dân thường. Họ đi thẳng, tiến sâu, chỉ tiêu diệt những kẻ cầm vũ khí chống lại họ. Những người dân quỳ rạp trên đường, run rẩy chắp tay cầu xin, được lính Thập Tự Trinh lặng lẽ bước qua, chỉ để lại một cái nhìn sắc lạnh – như nhắc họ rằng, họ vẫn còn sống… là do lòng thương xót của thần linh.

> “Tha mạng cho ta… ta chỉ là thợ rèn thôi!” – Một người đàn ông hét lên khi thấy ba chiến binh tiến lại.

> “Không chống lại Eldoria, ngươi sống.” – Một chiến binh đáp ngắn gọn, rồi tiếp tục tiến lên như cơn lốc.

Thành Trì Thất Thủ – Pháo Đài Sụp Đổ

Chỉ 23 phút sau khi phá vỡ cổng thành, lực lượng Thập Tự Trinh đã cắm cờ Eldoria lên các vọng gác, như tuyên bố rằng chiến thắng không còn là khả năng, mà là thực tại.

Và rồi, như đòn kết liễu cuối cùng, đội quân tiến đến pháo đài trung tâm – nơi nhà vua của tiểu quốc và những kẻ trung thành cuối cùng vẫn ngoan cố trấn giữ. Những trận đấu tay đôi nổ ra trên các bậc thềm bằng đá, máu vương khắp nơi như bức tranh trừu tượng tàn khốc.

Tướng Eric cuối cùng cũng vào trận.

> “Ra đây, vua của đám mù quáng. Ta sẽ đập nát ngai vàng đen của ngươi.” – Ông quát lớn khi đứng trước đại sảnh.

Nhà vua, tay cầm quyền trượng tỏa hắc khí, hét lên điên dại:

> “Chúng ta không thua! Thần hắc ánh sẽ trỗi dậy, và các ngươi sẽ bị nuốt chửng trong hư vô!”

> Eric cười khẩy.

“Thần của ngươi chỉ là cái bóng mà ánh sáng chưa thèm chiếu tới. Và ta chính là ánh sáng đó.”

Hai người lao vào nhau, chùy và trượng va chạm, tạo ra tiếng nổ vang trời, đá tường rơi lả tả. Nhưng sự chênh lệch là quá lớn. Sau chưa đầy ba đòn, Eric đập búa thẳng vào trán nhà vua, nghiền nát đầu ông ta như trái dưa bị ép nát.

Ngày Diệt Vong

Đến cuối ngày hôm đó, lá cờ Eldoria phấp phới trên tháp canh cao nhất. Tiểu quốc hắc hóa chính thức bị xóa sổ khỏi bản đồ chính trị của đại lục. Không một lời thương tiếc, không một lời chúc phúc – chỉ có im lặng và máu, như thứ ngôn ngữ duy nhất mà lịch sử lựa chọn để ghi lại bi kịch của một quốc gia mù quáng.

Hồi Kết – Khởi Đầu Của Một Câu Chuyện Lớn Hơn

Tướng Eric quay lưng bước đi giữa những tàn tích bốc khói, lính của ông im lặng dọn dẹp chiến trường. Nhưng trong lòng ông lại không hoàn toàn hả hê. Ở một góc thành trì, một đứa trẻ gái tóc bạc – đôi mắt đen sâu như vực thẳm – đang lặng lẽ nhìn ông từ đống gạch đổ nát.

> “Rồi một ngày… ánh sáng của các ngươi cũng sẽ tắt.” – Giọng đứa bé vang vọng, không phải tiếng của nó, mà như được mượn bởi… một thực thể khác.

Eric hơi khựng lại. Tay ông siết chặt búa. Ánh mắt nheo lại. Nhưng rồi, ông quay đi, để lại câu nói:

> “Khi ngày đó đến… hãy chắc rằng ngươi có đủ sức bước ra khỏi bóng tối.”

Mặc dù tiểu quốc tà thần đã bị đại quân Eldoria nghiền nát, nhưng dư âm của trận chiến không tan đi ngay lập tức. Mối nguy về một thế lực tà ác vẫn còn đó, lẩn khuất đâu đó trong bóng tối – như cục than hồng chưa tắt, chỉ chờ gió đến để bùng cháy thành biển lửa. Thế nhưng, câu chuyện ấy… là chuyện của tương lai.

Trở Lại Học Viện Arcadia

Tại vùng trời thanh bình phía Tây Bắc, học viện Arcadia vẫn vận hành như một thế giới riêng biệt – nơi sách vở, phép thuật, và tiếng cười của học viên vang vọng khắp hành lang.

Ở một góc khuôn viên phía Đông, Vermax – giờ đã là Pháp Sư Cấp Cao – đang cùng nhóm bạn thân của mình tụ tập dưới một gốc cây to, tận hưởng giờ nghỉ giải lao hiếm hoi sau chuỗi bài học dày đặc.

> Karl (vừa gặm táo vừa cười): “Ê, mấy người nghe tin chưa? Có đồn là Eldoria mới bốc hơi nguyên một quốc gia khỏi bản đồ đấy!”

Nimue (ngẩng đầu, ngơ ngác): “Bốc hơi á? Như bỏng ngô trong chảo phép thuật hả?”

Louis (nghiêm túc lôi sổ tay ra): “Theo như ghi chép không chính thức từ bản đồ hành chính khu vực phía Đông-Nam – cũng có thể là lời đồn của bà giữ cổng – thì tiểu quốc thờ tà thần gì đó… bị ‘xử đẹp’ rồi.”

Yurri (khoanh tay, cười nhẹ): “Ừm, ‘xử đẹp’ là nhẹ đấy. Có tin đồn nói Tướng Eric một mình đánh sập thành, rồi thắp lửa trại bằng... máu đối phương.”

Vermax ngồi im lặng một lúc, tay xoay xoay chiếc thẻ vàng in tên mình. Trong lòng cậu dấy lên một cảm giác kỳ lạ – bất an mơ hồ. Thế giới ngoài kia... dường như đang chuyển mình, nhưng tại học viện, mọi thứ vẫn quá yên ả.

> Vermax (lẩm bẩm): “Nếu đúng là một quốc gia đã bị xóa sổ, thì có lẽ lời tiên tri ở Thánh Quốc… không phải chỉ để hù dọa.”

Justnone (tựa đầu vào ba lô): “Tiên tri tiên trúng gì, miễn đừng tiên đến kiểm tra đột xuất là được…”

Cả nhóm phá lên cười.

Trong Lớp Học – Giáo Sư Cũng Không Biết Nhiều Hơn

Trong tiết học “Chiến Lược Lịch Sử và Ảnh Hưởng Chính Trị”, giáo sư Greywald – một ông già râu dài như dây thừng, mắt đeo kính dày cộp – đứng trước bảng, vẻ mặt hơi trầm tư bất thường.

> Greywald: “Gần đây có nhiều lời đồn xoay quanh sự kiện ‘tái kiến thiết bản đồ thế giới’. Tuy nhiên… chưa có thông báo chính thức từ Hội đồng Thập Hoàng, nên ta sẽ không đưa nó vào nội dung thi.”

Karl (thì thầm với Vermax): “Ý thầy là: chưa có lệnh thì cứ học tiếp, chết ráng chịu.”

Vermax: “Chết còn được miễn thi, đỡ cực.”

Tiếng cười râm ran trong lớp, xua tan bầu không khí căng thẳng đang rình rập đâu đó giữa những trang sách lịch sử.

Giữa Sự Bình Yên – Một Dấu Hiệu Nhỏ Xuất Hiện

Chiều hôm đó, khi Vermax trở về phòng riêng, cậu tìm thấy một mảnh giấy nhỏ nhét dưới cửa, viết bằng thứ ngữ pháp cổ từng chỉ được dùng bởi các điệp viên Eldoria trong thời chiến.

> “Cậu có nghĩ lời đồn chỉ là lời đồn? Một vết nứt nhỏ trong bản đồ… có thể là vết máu loang của thế giới. – K.”

Vermax nhíu mày. “K” là ai? Karl? Không, chữ viết này không thể là của cậu ta. Cũng không phải của giáo sư. Một thông điệp ngầm, nhưng mục tiêu lại rõ ràng – gửi đến cậu.

> Vermax (đứng lặng): “Dù chúng ta không nhìn thấy chiến tranh… không có nghĩa là nó không nhìn thấy chúng ta.”

Tấm rèm cửa khẽ đung đưa theo gió chiều. Mặt trời buông ánh sáng dịu dàng, nhưng giữa lòng Vermax – một linh cảm rằng thế giới sắp có biến cố thật sự – đang lớn dần.

Còn tiếp!!