Chia Cắt Và Trở Về

Chương 27

TẠI HỌC VIỆN ARCARDIA – MỘT CHƯƠNG MỚI TRƯỚC NGÀY TỐT NGHIỆP

Thời gian như dòng chảy lặng lẽ, cuốn đi những biến cố hỗn loạn của các thế lực thần thánh và tà thần. Học viện Arcadia, nơi đào tạo những pháp sư, chiến binh, và tri thức ưu tú của lục địa, lại trở về vẻ tĩnh lặng thường ngày, dù khắp nơi vẫn âm ỉ những tin đồn về chiến tranh và sự hồi sinh của những thế lực cổ xưa.

Lúc này, học viện đang bước vào thời điểm quan trọng nhất trong năm – kỳ thi tốt nghiệp. Đối với một số người, đây chỉ là một bài kiểm tra bắt buộc sau năm năm tu học. Nhưng với những người khác, đó là cơ hội rút ngắn thời gian, bước nhanh hơn vào thế giới đầy biến động ngoài kia.

Trong góc phòng học tầng bốn, Vermax – chàng trai đã học ở học viện được hai năm – đang ngồi lặng lẽ trước cuốn sách phép thuật dày cộp. Cạnh anh, Justnone – người bạn thân cùng lớp – dựa lưng vào ghế, liếc nhìn cậu với ánh mắt pha lẫn lo lắng và tò mò.

"Này Vermax," Justnone thì thầm, khuỷu tay hích nhẹ vào bạn mình, "Cậu thật sự muốn thi bài kiểm tra tốt nghiệp sớm này sao? Còn quá sớm đấy. Dù gì cậu cũng mới học có hai năm. Trung bình là năm năm kia mà."

Vermax ngước lên, mắt cậu ánh lên sự quyết tâm như sắt đá:

"Đúng thế. Nhưng tôi còn khá nhiều thứ phải thực hiện ngoài kia. Hai năm ở đây là quá đủ rồi. Với lại, tôi cảm thấy mình đã học đủ những thứ cần học ở học viện này rồi."

Justnone khẽ nhíu mày, định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Cậu hiểu, Vermax không phải là người dễ lay chuyển. Và cũng vì lý do nào đó – một lý do chưa bao giờ chia sẻ – Vermax luôn mang theo gánh nặng mà ít người hiểu được.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc mùa thi đã đến.

Nhóm học sinh lớp 307 – bao gồm Vermax, Louis, Yurri, Nimue, Karl và Justnone – đồng loạt đăng ký tham gia kỳ kiểm tra tốt nghiệp. Đây là một hành động táo bạo, vì rất ít người dám tham gia thi sớm. Tuy nhiên, mỗi người đều có lý do riêng.

Kỳ thi chia làm hai phần: Lý thuyết và Thực hành. Lý thuyết gồm các bài luận, giải pháp chiến thuật, và ma trận ma pháp. Thực hành là mô phỏng chiến trường – nơi học sinh phải tự mình đối mặt với quái vật, bẫy, hoặc nhiệm vụ chiến thuật phức tạp.

Trong bảy ngày căng thẳng đó, mọi người gần như không ngủ. Căng thẳng, hồi hộp, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.

Cuối cùng, vào một sáng mùa thu dịu mát, tại khu sân vườn phía sau ký túc xá, cả sáu người lớp 307 ngồi thành vòng tròn, mỗi người cầm trong tay một phong thư niêm phong có dấu của hội đồng giám khảo.

Vermax là người đầu tiên mở thư. Cậu lặng lẽ đọc, rồi khẽ gật đầu:

"Tôi đậu rồi. 650 điểm lý thuyết, 900 điểm thực hành."

Yurri reo lên sau khi đọc thư của mình:

"Wow! 638 điểm lý thuyết, 984 điểm thực hành! Tớ nghĩ tớ vừa phá kỷ lục thực hành của khóa chúng ta đấy!"

Karl huýt sáo:

"835 điểm lý thuyết, 738 thực hành. Không tệ cho một gã thích tán gái như tôi chứ?"

Nimue mỉm cười nhẹ, như mọi khi:

"987 điểm lý thuyết, 656 điểm thực hành. Em cũng qua rồi. May thật."

Tất cả đồng loạt ồ lên, không khí tràn ngập tiếng cười, tưởng chừng như cả nhóm sẽ cùng nhau bước vào một hành trình mới.

Nhưng rồi…

Louis mở thư ra. Ánh mắt cậu sẫm lại:

"374 điểm lý thuyết, 875 điểm thực hành… Chưa đủ điều kiện tốt nghiệp."

Không khí lập tức chững lại.

Justnone chậm rãi mở thư của mình. Cậu đọc một hồi, mắt như mờ đi:

"449 điểm lý thuyết, 975 điểm thực hành… Cũng trượt."

Sự im lặng kéo dài như một khoảng chân không trong trái tim mọi người. Louis cười gượng, ánh mắt vẫn đầy tự tin:

"Mấy con số này không nói lên được sức mạnh thật sự của tôi đâu. Tôi sẽ rút học bạ và cùng mọi người trở về Eldoria. Không cần bằng tốt nghiệp. Tôi cần chiến trường, không cần giấy chứng nhận."

Vermax khẽ chau mày:

"Cậu chắc chứ? Không có bằng, cậu sẽ không được phân nhiệm vụ cao, thậm chí không thể đăng ký vào Quân Đoàn Trung Ương."

Louis cười to:

"Ai cần chứ? Tôi sẽ đi lính đánh thuê. Khi chiến tích đủ lớn, bằng cấp cũng chỉ là giấy vụn."

Tất cả cùng phá lên cười – dù trong lòng vẫn nặng nề.

Justnone thì khác. Cậu nắm chặt lá thư, mắt hơi đỏ:

"Có lẽ… tôi sẽ ở lại. Học lại một năm nữa để lấy bằng tốt nghiệp. Tôi không thể đi cùng mọi người rồi. Nhưng không sao… ai đó cũng phải giữ lửa cho lớp 307 chứ."

Yurri vỗ vai Justnone:

"Chúng tôi sẽ để lại vài vết xước trên bàn học cho cậu nhớ. Đừng buồn. Khi nào cậu tốt nghiệp, tụi mình sẽ đón cậu ở cổng thành Eldoria. Nhớ đem bánh ngọt."

Justnone phì cười:

"Chắc chắn rồi. Với giá phải chăng."

Nimue đột nhiên lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

"Em… có lẽ cũng không đi cùng mọi người được. Ba mẹ muốn em sau khi tốt nghiệp phải chuyển đến Thánh quốc Solaria để học thêm về Thánh Thuật. Em không thể từ chối được."

Cả nhóm sững lại. Vermax nhìn cô, hơi khựng giọng:

"Nimue… em chắc chứ?"

Cô gật đầu, ánh mắt có gì đó đượm buồn:

"Chắc. Nhưng nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại."

Justnone gật gù:

"Nếu không có duyên… thì ta tạo duyên."

Họ nhìn nhau, rồi đứng dậy. Một cái ôm nhóm, thật chặt. Không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu – chiến tranh đang đến. Và chẳng ai biết, lần sau gặp lại… sẽ có bao nhiêu người thiếu vắng.

Trên hành lang của học viện, tiếng chuông vang lên… thông báo một thời đại mới đang bắt đầu. Vermax, Yurri, Karl và Louis – bốn người, bốn số phận – bước ra khỏi cổng học viện, mang theo hy vọng, trách nhiệm và cả những lời hứa chưa kịp nói trọn.

Chuyến hành trình tiếp theo đã bắt đầu.

Chương tiếp theo: Hồi hương

Trên con đường trải đầy bụi đỏ dẫn về quê hương, chiếc xe ngựa nhỏ nhắn lăn bánh đều đều dưới ánh mặt trời. Chiếc xe được thiết kế vừa đủ rộng để chứa cả bốn người cùng hành lý. Đó là món hàng mà Louis mua bằng số tiền tích góp được trong suốt thời gian học viện, và cậu ta không tiếc tiền để chọn một con tuấn mã khỏe mạnh kéo xe.

“Cậu có chắc không Louis?” – Karl nhướn mày hỏi khi thấy Louis trả vàng không cần mặc cả.

Louis khoanh tay, vênh mặt nói như thường lệ: “Chắc chứ! Ngồi lết lết đi bộ như dân thường á? Không hợp với phong cách hoàng tộc của tôi đâu.”

Yurri lắc đầu cười khúc khích, còn Vermax thì lặng lẽ mỉm cười. Dù bị đánh trượt kỳ thi tốt nghiệp, Louis vẫn giữ được tinh thần và khí chất thường ngày.

Cuộc hành trình kéo dài nhiều ngày, họ xuất phát vào sáng sớm, nghỉ trưa bên những dòng suối mát lạnh, rồi cắm trại vào buổi tối khi hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời. Karl thường phụ trách nhóm lửa. Yurri lo chuẩn bị đồ ăn, trong khi Louis và Vermax thay nhau gác đêm.

Có những đêm trời yên biển lặng, cả nhóm quây quần bên đống lửa, kể lại những kỷ niệm tại Học viện Arcadia – từ các bài kiểm tra hóc búa đến những cuộc thi sinh tồn, những lần cãi vã vặt vãnh trong phòng 307. Tiếng cười vang vọng giữa núi rừng, như xua tan mọi mỏi mệt và lo toan.

Ngày thứ năm – Gần đến Eldoria

Buổi sáng hôm ấy, khi ánh bình minh còn vắt ngang đường chân trời, Vermax – người ngồi ở phía trước cỗ xe – chợt nheo mắt nhìn xa xăm.

“Nhìn kìa,” – Vermax trầm giọng – “Tường thành.”

Trước mắt họ, một bức tường đá xám khổng lồ vươn dài tới tận đường chân trời, như con rồng đang cuộn mình bảo vệ kho báu. Thành trì của Vương quốc Eldoria – quê hương của Vermax và Louis – hiện ra trong ánh nắng ban mai, vừa hùng vĩ vừa thiêng liêng.

Cả bốn người im lặng trong vài phút, cảm nhận sự trỗi dậy trong lòng – một nỗi nhớ quê, một niềm kiêu hãnh, và một cảm giác chờ đợi hành trình mới bắt đầu.

Trước cổng thành Eldoria

Khi xe ngựa tiến gần đến cổng thành phía Đông, họ thấy hàng người nối dài chờ kiểm tra giấy tờ. Cổng được bảo vệ nghiêm ngặt – lính gác kiểm tra từng người một, và sự cảnh giác ở mức cao nhất kể từ sau sự kiện trấn áp tiểu quốc tà thần.

“Làm sao giờ?” – Karl hỏi, nhìn hàng người lo lắng.

“Không sao,” – Vermax đưa tay lấy ra chiếc huy hiệu vàng có hình ấn của hoàng thất Eldoria. Louis cũng đưa ra một cái tương tự.

Cả hai tiến về phía trước, giơ huy hiệu cho đội lính gác.

“Ngài Vermax Helion và Ngài Louis De Laroque?” – Một đội trưởng lập tức nhận ra, cúi đầu chào – “Xin mời, không cần kiểm tra.”

Yurri và Karl đi theo hai người bạn, được đội lính dẫn vào qua một lối phụ trong tiếng xì xào của những người dân đứng đợi:

“Là người của hoàng thất à?”

“Nghe nói cậu Vermax là thiên tài mới từ Arcadia về…”

Vào trong thành

Sau khi chia tay nhau ở quảng trường trung tâm – nơi dòng người đông đúc qua lại – Yurri và Karl quay về thăm gia đình, còn Vermax và Louis được đội cận vệ hoàng gia đón đi.

Chiếc xe ngựa nhanh chóng đưa hai người tới Hoàng thành Eldoria, một tòa lâu đài bằng đá trắng với những mái vòm cao chót vót và các tòa tháp vươn mình như chọc vào bầu trời.

Cánh cổng vàng mở ra. Họ bước vào Đại sảnh Geranthil – nơi Vua Gertlat, đang chờ đón.

Cuộc gặp gỡ hoàng tộc

“Vermax, Ứng cử viên của Eldoria, đã về.” – Vua Geralt đứng dậy, bước đến Vermax, ánh mắt ánh lên sự tự hào không giấu nổi.

“Cậu đã trưởng thành hơn nhiều rồi.” – Geralt mỉm cười, đặt tay lên vai Vermax.

Louis đứng bên cạnh, khoanh tay.

Geralt bật cười sảng khoái: "Lại đây, ta tự hào về con.”

Một giọng nói khác vang lên từ phía sau – Sir Halbert, chỉ huy của Cận vệ Hoàng gia, người có khuôn mặt nghiêm nghị và một thanh kiếm dài trên lưng.

“Ta đã nhận được thư từ Arcadia. Điểm thực hành của Vermax rất ấn tượng. Ngươi thực sự sẵn sàng để nhận nhiệm vụ thực địa, chứ?”

Vermax gật đầu, ánh mắt kiên định: “Vâng, thần đã sẵn sàng.”

Kế hoạch tiếp theo

Trong phòng họp kín của hoàng cung, Vermax được cho biết các thông tin mật – rằng dù tiểu quốc tà thần đã bị tiêu diệt, các dấu hiệu về các điểm tụ tà khí vẫn còn. Một nhiệm vụ trinh sát cấp cao đang được lên kế hoạch – và Vermax sẽ là một trong những người được cử đi thăm dò một khu vực mới vừa phát hiện dị biến ma lực.

“Có thể là tàn tích cổ… hoặc hang ổ mới. Chúng ta không rõ, nhưng cần người đủ năng lực để xử lý nếu tình huống vượt khỏi tầm kiểm soát.” – Sir Halbert giải thích.

Louis – tất nhiên – đòi theo: “Còn ta thì sao? Ta đã bỏ học viện rồi, chẳng lẽ không được ra trận?”

“Cậu sẽ là người phụ tá cho Vermax.” – Vua Geralt phẩy tay – “Nhưng phải nghe lời nó. Không được bày trò.”

Louis nhăn mặt: “Lúc nào cũng nghe lời Vermax. Chán chết.”

Vermax cười nhẹ: “Cậu sẽ không thấy chán đâu, Louis. Tin tôi đi.”

Hồi kết mở

Chiều hôm đó, khi ánh mặt trời rải xuống bức tường thành Eldoria những vệt vàng cuối cùng, Vermax đứng trên ban công cao nhất của hoàng cung, nhìn ra phía chân trời xa thẳm.

Phía sau lưng anh là quê hương, phía trước là một hành trình mới.

Louis bước ra, tay cầm hai ly rượu vang nhẹ. “Uống đi, để chúc mừng sự trở về và... một chuyến đi sắp tới.”

Vermax đón lấy ly rượu, chạm cốc.

“Tới Eldoria,” – anh nói – “Và những bí mật đang chờ đợi.”

“Tới những lời tiên tri… và kẻ thù trong bóng tối.” – Louis nói thêm, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy.

Cả hai cùng nhìn về nơi chân trời nhuộm đỏ, nơi cơn bão của số phận đang âm thầm nổi lên…

Còn tiếp!!