Chương 28
Buổi sáng hôm sau, trong phòng họp đá trắng của Tháp Cận Vệ Hoàng Gia, ánh sáng sớm len lỏi qua khung cửa kính màu, đổ bóng xuống sàn đá hoa cương.
Sir Halbert, chỉ huy của Cận Vệ Hoàng Gia – một chiến binh dày dạn, từng một mình giết ba thủ lĩnh phản loạn ở Bắc Tuyên – ngồi phía đầu bàn. Khi Vermax và Louis bước vào, ông không nói ngay. Ông ngồi yên một lúc lâu, ánh mắt lạnh như thép nhìn xoáy vào cả hai.
“Các cậu,” – ông gằn giọng – “Có thích phiêu lưu không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Louis nhướng mày.
“Thích chứ!” – Louis vỗ ngực – “Miễn là có rượu ngon, gái đẹp, và vài con quái để chém!”
Vermax thì trầm ngâm, rồi gật đầu: “Thần không tìm đến phiêu lưu, nhưng nếu con đường chiến đấu vì Eldoria là phiêu lưu, thần sẵn lòng đi.”
Halbert nở một nụ cười nhạt. Nụ cười ấy không hề mang tính khích lệ, mà giống như nụ cười của một con sói già đã thấy quá nhiều cái chết.
“Tốt. Vì từ giờ... các cậu sẽ không còn đường lui nữa.”
Không khí trong phòng chợt lạnh đi.
Một thế giới sắp sửa sụp đổ
“Thế giới này...” – Halbert đặt lên bàn một bản đồ lớn, các vị trí đánh dấu bằng ghim đỏ và đen – “…đang trong giai đoạn chiến tranh hỗn loạn. Phe chúng ta – Liên minh Thánh – hiện đang giữ lợi thế trên nhiều mặt trận. Nhưng đừng để điều đó làm các cậu mù quáng. Ba khu vực quan trọng đã thất thủ chỉ trong ba tháng. Ba.”
Ông gõ ba ngón tay xuống bản đồ, mỗi cú gõ như một nhát dao cắt vào tâm trí Vermax.
“Chúng ta... đang thua dần. Vì ngoài kia, những kẻ thực sự nguy hiểm mới bắt đầu ra tay. Bọn chúng không phải quái thú thông thường, mà là những tồn tại... từng sánh ngang thần linh.”
Halbert dừng lại, rồi nói tiếp:
“Đó là lý do vì sao... ta đang huấn luyện các chiến binh mới – những người đủ sức sử dụng Divine Item.”
Vermax mở to mắt. Louis cũng chợt ngồi thẳng dậy.
“Divine Item... tức là những thần khí cấp độ thần cổ đại?” – Vermax hỏi.
“Không,” – Halbert lắc đầu – “Còn mạnh hơn thế.”
Ông kéo tấm vải phủ một cái rương thép bên cạnh ra, lộ ra một mảnh kim loại phát sáng nhè nhẹ – một mảnh vỡ từ một Divine Item bị hủy trong Trận chiến Vực Thẳm.
“Các quốc gia khác đã có người sử dụng được Divine Item. Nhưng Eldoria vẫn chưa. Và với tư cách là người đứng đầu lực lượng bảo vệ hoàng tộc... ta không cho phép điều đó tiếp diễn.”
Vermax siết chặt nắm tay. Louis cũng cắn môi, lần đầu có vẻ nghiêm túc.
Halbert quay sang Vermax: “Vermax. Trong vòng một tuần, hãy chọn ra những người đồng đội mà cậu tin tưởng nhất. Chuẩn bị cho một nhiệm vụ. Nếu vượt qua... đó sẽ là bước đầu tiên để tiến tới cấp bậc ‘Người mang Divine’.”
Vermax gật đầu, nhưng rồi khựng lại khi Halbert ném một cuộn giấy da đến cho họ.
Louis mở ra trước, mắt mở to.
“Khoan đã… đây là… một Ma Vương?”
Mệnh lệnh đầu tiên: Tiêu diệt Ma Vương
“Đúng,” – Halbert gật đầu – “Một ma vương cấp trung vừa được phát hiện ở Rừng Thông Băng – phía bắc lãnh thổ liên minh, gần biên giới với quốc gia bị diệt ‘Shenvar’. Hắn được xác nhận là một trong 72 Ma Vương từng được tạo ra bởi Tà Thần Ophiuchus .”
Louis cau mày: “Tôi tưởng mấy con đó chỉ là truyền thuyết.”
“Không,” – Halbert đáp gọn – “Chúng là thực thể thật. Và theo các tài liệu cổ, Ophiuchus không chỉ tạo ra các ma vương mà còn để lại Thánh Khí Bóng Tối – những món Divine Item tương phản với thần khí cổ đại của các thần chính nghĩa.”
Vermax nắm chặt cuộn giấy: “Nhưng… giết một ma vương? Không phải hiện tại mới chỉ có 22 con bị tiêu diệt sao? Vẫn còn hơn 50 con ngoài kia chưa ai dám đụng tới!”
Halbert không lay động.
“Làm sao giết nó là việc của cậu.” – Ông đứng dậy, giọng đầy dứt khoát – “Chúng ta không còn thời gian. Hoặc là cậu bước lên, hoặc là ngồi đó nhìn thế giới chìm vào bóng tối. Giờ đi chuẩn bị đi. Đây không còn là bài kiểm tra nữa... đây là chiến tranh.”
Louis và Vermax liếc nhìn nhau. Không ai nói gì. Nhưng từ trong ánh mắt, họ đều hiểu: họ không còn là học sinh học viện nữa. Họ đã bước vào vũ đài của các chiến binh thực thụ.
Sau buổi triệu tập
Trên đường về, Louis bước cạnh Vermax, gãi đầu.
“Ê… tôi biết mình từng đùa nhiều chuyện, nhưng lần này thật đấy. Chúng ta chuẩn bị đi… giết một con quỷ có thể xé nát cả đội quân hoàng gia à?”
Vermax im lặng một lúc rồi đáp:
“Nếu không có ai dám làm, thì mình sẽ là người đầu tiên.”
Louis thở dài: “Vậy thì... tôi cũng chẳng thể để cậu đi một mình. Dù gì thì cũng chưa bị đánh tơi tả lần nào bởi ma vương. Cũng nên thử cảm giác đó một lần…”
Họ bật cười – tiếng cười pha lẫn sự căng thẳng.
Sau buổi gặp mặt với chỉ huy Halbert, Vermax lập tức viết thư tay gửi cho Karl và Yurri – hai người đồng đội mà anh tin tưởng nhất từ những ngày đầu tại học viện Arcadia. Trong thư, anh chỉ viết ngắn gọn:
“Mình chuẩn bị lên đường làm một chuyện lớn. Một thử thách thật sự. Không phải bài kiểm tra, không phải bài tập nhóm, mà là thứ có thể thay đổi số phận cả vương quốc. Nếu cậu sẵn lòng, hãy gặp nhau tại cổng phía Tây Eldoria, bảy ngày nữa.”
Câu trả lời từ cả hai đến rất nhanh, được mang theo bằng chim đưa thư của cung điện.
Yurri: “Mình đã đợi ngày này từ lâu, Vermax. Cậu cần đồng đội, mình sẽ không để cậu đi một mình.”
Karl: “Vẫn còn nợ cậu hai trận giả lập đấy. Giờ là lúc trả nợ. Nhớ mang đủ thảo dược, lần này mình không muốn cõng cậu nữa đâu!”
Sau khi sắp xếp vài thứ cơ bản, Vermax và Louis quyết định chia nhau ra – mỗi người về nhà vài ngày trước khi tái hợp tại điểm hẹn.
Cảnh: Quê nhà Vermax – Bụi đường, tiếng cười, và một ngôi nhà vắng lặng
Vermax trở về khu dân cư ngoại thành phía Đông Eldoria. Con đường đất đỏ dẫn về mái nhà cũ vẫn y như xưa – lấm tấm đá sỏi, cây cối mọc dại hai bên, và mùi khói bếp len lỏi trong gió.
“Anh Vermax!” – một tiếng hét trẻ con vang lên.
Ngay sau đó, một bầy trẻ con – những đứa bé hàng xóm mà anh từng dạy cách sử dụng kiếm gỗ, từng cứu khỏi lũ côn trùng ma thuật ngoài đồng – ùa ra vây quanh.
“Anh về rồi! Anh thắng trận à?”
“Anh dọa tụi quái vật phải tè ra quần chưa?”
“Anh có mang kẹo về không?”
Vermax bật cười khẽ, khom người xoa đầu từng đứa một: “Lần này anh không có kẹo... nhưng lần tới nếu ngoan, sẽ có cả bánh ngọt.”
Cả đám trẻ reo lên, chạy vòng quanh như những chú chim nhỏ. Những người lớn trong xóm cũng bắt đầu lác đác ra cửa, ánh mắt có phần ngưỡng mộ, có phần tự hào.
Vermax mỉm cười, gật đầu chào từng người một – nhưng không nấn ná lâu. Anh lặng lẽ bước qua cánh cổng gỗ đã sờn của căn nhà nhỏ. Mở cửa ra, bụi phủ dày trên bàn ghế, mạng nhện giăng kín những góc nhà.
Anh đứng yên vài giây, rồi bắt đầu dọn dẹp.
Dù mệt, Vermax vẫn chậm rãi lau từng thanh gỗ, quét từng lớp bụi. Căn nhà tuy cũ nhưng từng viên gạch nơi đây đều mang ký ức – giọng cười của mẹ, tiếng gõ gậy của cha, những đêm rét ngồi quanh bếp lửa.
Giờ chỉ còn anh – lặng lẽ giữa căn phòng vắng.
“Mình không thể để nơi này sụp đổ vì bóng tối. Vì họ, vì tất cả những gì từng tồn tại ở đây... mình phải mạnh hơn nữa.” – Vermax thầm nghĩ, tay nắm chặt cây chổi cũ kỹ.
Cảnh: Louis – Tầng lớp quý tộc, huyết thống và ganh đua
Ở phía bên kia thành phố, Louis bước lên bậc thang bằng cẩm thạch dẫn vào Dinh thự nhà Draeven, một trong những gia tộc quý tộc lâu đời nhất Eldoria. Hai cánh cổng sắt khảm ngọc mở ra, đón chào anh không phải bằng trống kèn, mà là một ánh nhìn đầy… mỉa mai.
“Ồ, anh trai ta – Louis, Dragon Soul – đã quay về!” – một thanh niên mặc giáp nhẹ, lưng đeo đại kiếm bạc, bước ra đón. Kenz, em trai ruột của Louis, mỉm cười nửa miệng. Trên cổ áo hắn có khắc biểu tượng của Dragon Hunter Corps.
“Về tay không à? Không mang theo đầu rồng nào về khoe chắc?” – Kenz cười nửa đùa nửa châm chọc.
Louis không ngạc nhiên. Từ nhỏ, hai anh em đã không ngừng ganh đua – người thì thức tỉnh linh hồn rồng, người thì được vinh danh là Kẻ Săn Rồng sau khi một mình tiêu diệt con Frost Drake khi mới 14 tuổi.
Louis lườm Kenz, nhếch mép: “Về để xóa tên em khỏi bảng thành tích của quý tộc Eldoria thôi.”
Trước khi không khí căng thẳng hơn, một giọng nữ ngọt ngào chen vào.
“Đủ rồi, hai người.” – Ella, cô gái với mái tóc đen xõa dài, bước ra từ hành lang chính. Dù không cùng huyết thống, Ella được nhận nuôi vào nhà Draeven từ năm 8 tuổi, và từ lâu đã là người trung gian duy nhất khiến hai anh em không xé xác nhau.
Cô mỉm cười, ánh mắt hiền hậu hướng về Louis: “Chào mừng anh về nhà, Louis. Vào đi, bếp vẫn còn canh hầm anh thích nhất đấy.”
Louis gãi đầu, rồi đi theo cô vào nhà, không quên liếc xéo Kenz một cái. Kenz chỉ cười nhạt, khoanh tay nhìn theo.
Đêm ấy – Hai thế giới, hai tâm trạng
Vermax ngồi một mình trước căn bếp đã nhóm lửa, bữa ăn chỉ có bánh mì khô và ít thịt muối còn sót lại trong kho.
Còn Louis – ngồi tại bàn ăn dài 12 ghế, trước mặt là canh hầm thịt cừu, rượu vang đỏ và ánh đèn vàng nhạt, xung quanh là những hầu nữ phục vụ – nhưng tâm trí lại không ở đây. Anh vẫn nghĩ về “Ma Vương”, về Vermax, về chiến trường lạnh lẽo sắp tới.
Cơn mưa trong giấc mộng – Bí ẩn chiếc nhẫn và tên gọi “V.H.”
Đêm ấy, trời không có trăng. Bầu trời phủ đầy mây đen như đang nuốt chửng cả những vì sao. Vermax ngả người trên chiếc giường cũ – khung gỗ ọp ẹp kêu cọt kẹt – trong căn nhà thân thuộc nhưng giờ đây đã nhuốm một nỗi lạ lẫm khó gọi thành tên.
Anh tưởng chừng sẽ có một giấc ngủ yên lành sau một ngày dài dọn dẹp, nhưng khi đôi mắt khép lại, một luồng hình ảnh lạ lùng ùa vào tâm trí – rõ nét như thể chính anh đang đứng trong đó...
Trong giấc mơ – Một cơn mưa đổ như thác lũ
Sấm rền, chớp lóe.
Giữa cánh rừng tăm tối, một cặp vợ chồng lạ mặt đang chạy hối hả trong màn mưa như trút. Người chồng, một nam nhân cao lớn mặc áo choàng đen đã rách bươm, một tay cầm kiếm, một tay ôm chặt đứa trẻ đang khóc nấc trong lòng. Người vợ, tóc dài buộc cao, gương mặt xinh đẹp đẫm nước, vừa chạy vừa liên tục ngoái đầu nhìn ra sau, nơi dường như có thứ gì đó đang truy đuổi.
“Chúng ta không còn thời gian!” – người vợ nói, giọng run rẩy nhưng cứng rắn.
“Anh biết… nhưng ít nhất… hãy để nó sống.” – người chồng đáp, giọng nói dày và đầy quyết tâm.
Cả hai rẽ vào một con đường nhỏ, nơi cuối là một căn nhà dân bình thường – mái rơm, tường đá, ánh đèn leo lét vẫn còn sáng.
Họ gõ cửa dồn dập. Một lão nông mở cửa, chưa kịp nói gì thì người chồng đã dúi đứa trẻ vào tay ông.
“Chúng tôi… chúng tôi cầu xin ông. Hãy nuôi dưỡng nó. Dù là danh tính hay lý lịch, xin đừng hỏi gì hết. Chỉ cần chăm sóc nó như một đứa trẻ bình thường.”
Người vợ đưa ra một túi tiền vàng, tay run rẩy: “Đây là tất cả những gì chúng tôi có. Nó… tên nó là V.H.. Xin hãy gọi nó như thế. Một ngày nào đó… nó sẽ hiểu.”
Lão nông còn đang ngẩn người thì đôi vợ chồng đã rời đi – biến mất vào màn đêm, sấm sét gào thét phía sau như báo hiệu một thế lực đang tới rất gần…
Chiếc vòng cổ của Vermax – phát sáng rực rỡ
Ngay lúc đứa trẻ tên V.H. được đặt vào tay lão nông, một chiếc nhẫn bạc đeo trên cổ tay đứa bé sáng lên.
Cùng lúc ấy, chiếc vòng cổ của Vermax – vật mà anh luôn mang từ nhỏ, mà chính anh cũng không rõ nguồn gốc – bắt đầu phát sáng chói lòa, tỏa ra luồng ma lực như muốn đánh thức chính linh hồn của anh.
Rồi…
Anh choàng tỉnh.
Hơi thở dồn dập. Mồ hôi túa ra như vừa chạy một trận dài. Trời vẫn còn tối. Ngoài kia, gió đêm thổi qua khe cửa kêu lên thành tiếng. Căn phòng vẫn yên tĩnh… nhưng trong lòng Vermax, không gì còn như trước.
Anh nhìn xuống tay – chiếc vòng cổ bạc đeo quanh cổ mình vẫn còn… và chiếc nhẫn nhỏ hình xoắn kép treo ở đó giờ vẫn âm ỉ phát sáng yếu ớt, như thể nó vừa được đánh thức sau một giấc ngủ dài.
Vermax thì thầm:
“…V.H? Là… ai , tại sao mình... đang mơ thấy cái quái gì vậy?”
Một phần trong anh muốn phớt lờ, muốn tin đó chỉ là giấc mơ vớ vẩn. Nhưng sự thật thì đang gõ cửa ký ức anh, từng chút một.
Sáng hôm sau – Giữa đời thường và những câu hỏi không lời đáp
Vermax bước ra khỏi nhà, gió sáng lành lạnh thổi qua tóc anh. Lũ trẻ lại chạy đến ríu rít, kéo anh chơi đá bóng phép thuật. Bà con trong làng mời anh ăn sáng, hỏi han, tặng bánh mì.
Anh mỉm cười, hòa vào nhịp sống bình dị như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng trong đầu anh – hình ảnh cặp vợ chồng kia, đứa trẻ mang tên “V.H.”, và chiếc nhẫn sáng rực – không ngừng hiện lên.
Sau vài ngày nghỉ ngơi.
Cả hai – Vermax và Louis – đều đứng dậy từ giấc ngủ nặng nề, sẵn sàng rời khỏi ngôi nhà thân yêu.
Họ không quay đầu lại, không hứa hẹn ngày về.
Bởi vì… họ biết:
Lần phiêu lưu này, không ai chắc chắn sẽ sống sót để quay lại.
Còn tiếp!!