Chương 30
Chiếc xe ngựa của hoàng gia lăn bánh đều đặn trên con đường mòn phủ sỏi, xuyên qua những cánh rừng thơm mùi nhựa thông và hoa dại. Trên bầu trời xanh ngắt, vài cánh chim lượn quanh trong gió, tạo nên khung cảnh yên bình đến lạ. Nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy là sự im lặng đáng ngờ – giống như một tiếng thở dài nghẹn lại của thiên nhiên trước một cơn bão chưa đến.
Đoàn xe của nhóm Vermax đã đi được hơn ba ngày. Mỗi ngày, họ vượt qua hàng chục dặm đường, và trong suốt thời gian ấy, cả bốn người đều không lơ là dù chỉ một khoảnh khắc.
1. Đêm trước chiến dịch
Tối hôm đó, họ dừng lại tại một khu vực gần chân núi phủ tuyết – nơi được đánh dấu trên bản đồ là trạm nghỉ cuối cùng trước khi tiến vào vùng tử địa Rừng Thông Băng. Cả nhóm quyết định dựng trại ở đây để nghỉ ngơi và kiểm tra lại trang bị lần cuối.
Yurri – với tư duy chiến thuật sắc sảo – trải bản đồ địa hình ra giữa trại, chỉ tay vào các điểm nguy hiểm.
> “Khu vực này… nơi lần cuối có tín hiệu từ nhóm trước khi họ mất liên lạc. Và đây – ‘Đồi Xương Trắng’, được đặt tên bởi lính trinh sát. Xương cắm thẳng ra khỏi đất như cột mốc báo tử.”
Karl thì đang ngồi bên cạnh xe ngựa, kiểm tra lại cơ chế nạp năng lượng ma thuật của khẩu Pháo Tay Ánh Sáng – một vũ khí cận-viễn kết hợp được thiết kế đặc biệt cho anh.
> “Tôi sẽ canh tuyến sau. Nếu mọi thứ đi đúng kế hoạch, tôi có thể tạo ra đủ lỗ hổng để mọi người rút lui nếu cần.”
Louis, khác với vẻ hào hoa thường thấy, giờ đây ngồi im lặng mài thanh kiếm “Long Ảnh” của mình. Ánh lửa trại phản chiếu trên lưỡi kiếm cong vút, sắc bén đến mức dường như có thể cắt đôi cả ánh trăng.
> “Đây không chỉ là nhiệm vụ. Đây là minh chứng rằng Eldoria… có thể sản sinh ra những kẻ đủ sức thay đổi cục diện chiến tranh.”
Vermax thì lại đang đứng một mình gần con suối nhỏ gần đó. Anh nhìn vào mặt nước phản chiếu – không phải để soi mình, mà để nhìn lại những ký ức vụn vỡ từ giấc mơ hôm trước. Trong lòng anh vẫn còn hàng ngàn câu hỏi chưa có lời đáp: V.H. là ai? Chiếc nhẫn phát sáng là gì? Và liệu… gia đình bí ẩn trong mưa bão ấy có phải là manh mối về thân thế thật sự của anh?
> “Không phải lúc này…” – Vermax thì thầm, rồi siết chặt chiếc vòng cổ đeo nhẫn. “Trước hết… là con quái vật đó.”
2. Tối ưu hóa đội hình
Sau bữa tối, cả nhóm bắt đầu phân chia lại vai trò và chiến thuật trong trường hợp bị phục kích.
Yurri đảm nhận vai trò trinh sát và điều phối chiến trường nhờ khả năng cảm nhận luồng mana bất thường trong môi trường. Cô có thể cảm nhận được dao động của ma pháp, biến động nhiệt lượng hay dấu vết của sinh vật cấp cao trong bán kính hàng trăm mét.
Karl là hỏa lực chính – với vũ khí tầm xa và khả năng sử dụng ma pháp hỗ trợ công nghệ, anh có thể triển khai các trận địa phòng ngự di động, cực kỳ hữu dụng nếu bị truy đuổi.
Louis là tiền phong – nhờ vào kỹ năng cận chiến xuất sắc cùng khả năng triệu hồi “Hồn Long Bán Nguyệt” – một tàn dư ký ức từ thời kỳ chinh chiến của tổ tiên anh, giúp gia tăng sức mạnh thể chất tạm thời.
Vermax, với linh cảm nhạy bén và khả năng thi triển Hỏa Ảnh Kỹ cùng Thất Diện Trận, sẽ là người chốt giữa – hỗ trợ tấn công hoặc phòng thủ tùy tình huống.
3. Bức thư từ hoàng gia
Ngay trong đêm đó, một con chim đưa thư đặc biệt của hoàng gia – loài Ó Xám Thuật Pháp – bay tới với một phong thư niêm phong bằng sáp vàng.
Vermax mở thư ra. Trong đó là một dòng viết tay:
> “Người nhận: Đội trưởng nhóm viễn chinh – Vermax.
Nếu các ngươi thất bại, Eldoria sẽ mất một chiến lược điểm quan trọng phía Bắc, đồng nghĩa với việc tạo điều kiện cho liên minh tà thần mở rộng ảnh hưởng. Không có cứu viện. Không có hậu thuẫn. Mọi kết quả là trách nhiệm của các ngươi.
Vương quyền đặt niềm tin vào thanh kiếm của các ngươi.”*
Dưới cuối thư là dấu ấn của Đức vua Geralt – sắc lạnh và dứt khoát.
Vermax đọc lại một lần nữa. Rồi gấp thư bỏ vào áo, ánh mắt anh trở nên sâu hơn, cương quyết hơn.
> “Không còn đường lui…”
4. Đêm cuối – Giấc mộng lập lại
Đêm hôm đó, khi ai cũng chìm vào giấc ngủ, Vermax lại mơ. Cơn mơ không còn là mưa bão – mà là một căn phòng đầy ánh sáng vàng ấm. Anh thấy mình là một đứa trẻ – đang chạy vòng quanh hai người lớn đang cười hạnh phúc. Họ ôm anh, thì thầm:
> “Vermax… con là niềm hy vọng cuối cùng…”
Rồi hình ảnh mờ đi. Một vầng sáng bùng lên từ chiếc nhẫn.
Vermax giật mình tỉnh dậy. Trán anh đầy mồ hôi lạnh. Bên ngoài, sương sớm bắt đầu dâng lên từ mặt đất.
Anh đứng dậy, đi ra ngoài trại. Nhìn về phương Bắc – nơi Rừng Thông Băng đang chờ đợi, như một cái miệng đang há ra sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ ai dám bước vào.
> “Sự thật của mình… có lẽ cũng nằm ở đó.” – anh lẩm bẩm. “Và cũng có thể… là nơi ta sẽ chết.”
Sáng hôm sau, cả nhóm chuẩn bị hành trang. Bầu không khí trở nên nặng nề, nhưng không ai tỏ ra sợ hãi.
Từ phía xa, những cơn gió lạnh hơn bắt đầu thổi tới. Những tia sáng cuối cùng của bình minh dần bị mây xám che khuất.
Rừng Thông Băng chỉ còn cách chưa đầy nửa ngày đường.
Và Ma Vương Huyết Tủy đã rời đi.
Nhưng liệu điều đó là may mắn… hay là điềm báo cho một cơn ác mộng lớn hơn?
Gió lạnh gào thét, tuyết rơi như mưa bụi. Khi đoàn Vermax đặt chân đến rìa Rừng Thông Băng, khung cảnh chuyển từ hùng vĩ sang u ám chỉ trong tích tắc. Cây thông cao vút đan xen nhau thành những bức tường sống. Bầu trời xám xịt. Không gian trầm mặc đến đáng sợ.
“Chúng ta sẽ phải đi bộ từ đây.” – Karl lên tiếng, ánh mắt rà soát địa hình.
Hai cỗ xe ngựa được giấu cẩn thận bên dưới lớp ngụy trang ma thuật của Yurri. Bốn người bắt đầu hành quân vào sâu hơn, từng bước một, thận trọng mà dứt khoát.
Sau hơn một giờ dò đường, Vermax đột ngột dừng bước, đưa tay ra hiệu. Phía trước – trong một khoảng đất trống phủ băng – là một sinh vật lông trắng, to bằng con trâu, đang nằm ngủ giữa vòng tròn xương người. Trên cổ nó lủng lẳng một chuỗi xương sọ gắn rune cổ đại.
“Là nó…” – Louis nói nhỏ. “Nơi đây là trung tâm tàn tích của các đội trước. Con thú kia… là ma vương?”
Cả nhóm chưa từng thấy ma vương nào dạng "chó", nhưng sát khí tỏa ra từ sinh vật ấy khiến lòng ngực như bị đá đè.
> Vermax: “Không chắc… nhưng nhìn bộ xương quanh nó thì không thể coi thường được.”
Cả nhóm lùi về sau, bắt đầu bàn chiến thuật. Louis – người có khả năng dồn sát thương cao nhất – sẽ khơi mào giao tranh. Yurri hỗ trợ kiểm soát chiến trường. Karl yểm trợ tầm xa. Vermax đóng vai trò pháp sư trung tâm, dùng kỹ năng khống chế và buff.
Louis nhắm mắt, tập trung khí lực. Một luồng sáng đỏ thẫm bốc lên từ bàn tay anh, sau lưng anh hiện ra hình bóng mờ ảo của một con rồng phương Đông, dài hàng chục mét, vảy đỏ như máu, râu uốn lượn theo gió tuyết.
> Louis: “Linh Hồn Long, tái nhập!”
Anh phóng lên không, thân thể xoay cuộn giữa không trung như thiên long giáng thế. Từ độ cao chục mét, anh lao xuống như một thiên thạch sống, bọc trong hào quang rực cháy.
ẦM!!!
Vụ nổ tạo nên một miệng hố sâu chừng ba mét, bán kính vài chục bước chân. Băng tuyết tan chảy, đất đá văng lên như mưa. Cả khu rừng chấn động.
Khói bụi che khuất tầm nhìn. Cả nhóm căng mắt dõi theo trong cẩn trọng. Louis đáp xuống, tắt trạng thái hóa rồng, thở nhẹ. Nhưng...
Từ trong làn khói, sáu con mắt đỏ rực lóe sáng. Tiếng gầm vang lên như sấm nổ, xuyên qua cả linh hồn. Đó không phải tiếng sủa – mà là áp thanh ma lực. Mặt đất rung chuyển.
Lũ chim gần đó bay tán loạn. Cả nhóm bị ép gập xuống đất, cảm giác như cả một ngọn núi đang đè lên lồng ngực. Karl rít lên:
> “Chết tiệt… nó không phải con thú thường!”
Vermax cắn răng, giơ tay chỉ thẳng vào con thú, mắt ánh lên dữ dội.
> “Theo lệnh Chúa, ta ra lệnh ngươi – Câm Lặng!”
Một luồng ánh sáng xanh xám hình vòng tròn xuất hiện quanh đầu con thú. Thoáng chốc, tiếng gầm chấn động ngưng lại. Con thú lùi lại nửa bước, đầu nghiêng sang một bên, như đang… mất liên kết với nguồn mana phát ra tiếng rống.
Không bỏ lỡ cơ hội, Louis giơ tay lên cao, chiến nhẫn xoay tròn rồi nứt ra như lột vỏ, để lộ phần lõi vàng óng ánh bên trong.
> Louis: “Long Nhẫn – Triệu hồi hình thức thứ hai: Đế Đô Vàng!”
Từ lòng đất, một quầng sáng hình tròn tỏa ra, bao quanh cả bốn người. Trong tích tắc, lớp ánh sáng phủ lên người họ như áo giáp vàng ròng. Mana trong người tăng vọt, phép thuật chảy như lửa. Cơ bắp căng ra, thị lực sắc bén như dã thú.
Vermax cảm nhận sức mạnh dâng trào như chưa từng có. Câu thần chú khống chế trở nên sắc bén, các cảm ứng ma thuật hoạt động chính xác từng miligiây.
Karl chuyển chế độ pháo sang Năng Lượng Xuyên Băng, viên đạn trong ống nạp phát sáng tím thẫm.
Yurri tung lên một lá bài gió, tạo thành vùng giảm trọng lực để tăng tốc né tránh.
Con thú… gầm gừ, sáu mắt giật liên hồi. Nó đã cảm nhận được – đây không phải những kẻ yếu như trước.
> Vermax (hét): “Tấn công toàn lực!”
Louis lao lên trước, ánh sáng rồng rực cháy quanh thân kiếm.
Karl nổ súng – viên đạn pháo bắn ra như sao băng, va vào vai con thú làm nó trượt đi cả mét.
Yurri đạp gió, phóng lên cây cao, thi triển “Tĩnh Phong Cấm Thuật” chặn không gian, ngăn quái vật bỏ chạy.
Vermax triệu hồi “Phán Xét Lửa Thần” – một chuỗi mũi giáo lửa từ bầu trời lao xuống như cơn mưa thánh.
Con thú gầm lên, lần này không phải vì uy hiếp – mà là nỗi đau thật sự.
Trận chiến giữa nhóm Vermax và con thú canh cổng – thứ được đặt ở đây để sàng lọc kẻ xâm nhập – chính thức bắt đầu.
Và đó… chỉ mới là màn khởi động.
Cuộc chiến giữa nhóm Vermax và con chó ma vương tiếp tục tăng nhiệt, mỗi phút giây như kéo dài hàng giờ. Không khí xung quanh như nặng trĩu bởi ma lực hỗn loạn, tuyết đổ dày nhưng lại bị cuốn vút lên bởi những cơn gió ma thuật và sức mạnh của những đòn tấn công.
Vermax không còn chỉ đứng từ xa niệm phép nữa. Anh nắm lấy cây thương sắc bén, quyết tâm vào trận chiến cận chiến, đột ngột lao vào trong khu vực gần con quái vật khổng lồ. Những ngọn giáo lửa liên tục được phóng ra từ thân thương, đồng thời anh thi triển phép thuật tấn công trong lúc múa lộng thương.
Vermax (hét lớn): “Lửa Phẫn Nộ!”
Mũi thương bùng lên những tia sáng đỏ rực, xé gió lao về phía con chó. Tuy vậy, sinh vật ấy lắc mạnh đầu, nhe hàm răng khổng lồ và ngăn cản mũi thương, phun ra sóng xung kích ma lực khiến Vermax phải lùi lại một bước.
Louis, đứng lùi sau một chút, lập tức rút cung từ lưng, kéo căng dây cung rồi bắn mũi tên ma thuật tẩm lửa. Những mũi tên xuyên qua không khí, rít lên với tốc độ nhanh đến không thể nhìn thấy, tạo thành những vòng lửa cháy rực rỡ khi chúng va vào lớp lông dày của con chó. Nhưng con thú lại chỉ gầm lên, như thể không hề bị ảnh hưởng nhiều.
Louis (kêu lên): “Lực phòng ngự của nó quá mạnh!”
Yurri đứng gần đó, cười to, lướt qua chiến trường như một bóng ma. Hai cây rìu nhỏ trên tay cô vung lên, mỗi đòn chém xuống đều mang theo sức mạnh vô biên của những cú xoay mạnh mẽ. Cô nhảy qua lại giữa những cú vồ của con chó ma vương, đỡ đòn bằng cách sử dụng thế phòng thủ tuyệt vời kết hợp với tốc độ di chuyển kinh ngạc. Cô múa rìu như đang nhảy một điệu vũ, liên tục tạo ra những đường chém sắc lẹm khiến con chó dường như phải né tránh, nhưng không thể làm tổn thương nó.
Karl, trong khi đó, cầm kiếm dài lao vào từ bên trái, tấn công liên tục. Mỗi đòn tấn công của anh đều chứa đầy lực mạnh của một chiến binh dày dặn kinh nghiệm, nhưng đối mặt với con chó ma vương này, sức mạnh của anh chỉ như muỗi đốt trên một lớp vảy dày. Tuy nhiên, Karl không dừng lại, anh tiếp tục tấn công, quyết không để đối thủ có cơ hội đẩy lui.
Con chó đang chiến đấu với chúng không phải là một sinh vật bình thường. Một khi cảm nhận được sức ép từ những đòn tấn công liên tục của nhóm Vermax, nó bắt đầu thay đổi.
Con thú gầm lên một tiếng thật dài, cơ thể bắt đầu phồng lên. Lớp da xung quanh căng ra, sừng lên và dần dần nó biến thành một con quái vật to lớn hơn, kích thước của nó như một con voi ma quái. Lớp lông trắng sáng lên, và các chiếc răng nanh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
Yurri ngã văng ra xa bởi sức ép của một cú vỗ mạnh của con quái thú, và khi cô đứng dậy, đất rung chuyển, những bãi tuyết dưới chân dường như bị nghiền nát bởi trọng lượng của con thú. Vermax và các đồng đội của anh đều phải gồng người lại, cảm nhận sự nguy hiểm ngày càng tăng khi đối mặt với sinh vật có thể hủy diệt cả một đội quân.
> Vermax (nói qua cơn thở gấp): “Nó thay đổi rồi… Không thể để nó biến thành quái vật này!”
Louis lùi lại một chút, quan sát kỹ lưỡng: "Chúng ta không thể đối đầu một cách trực diện nữa. Đúng như dự đoán, ma vương có thể thay đổi hình dạng, chúng ta phải tìm điểm yếu của nó."
Con quái thú tiếp tục gầm lên, mỗi bước đi của nó như làm vỡ nát cả mặt đất. Lúc này, Vermax ra hiệu, quyết định đưa cuộc chiến lên một tầm cao mới. "Tất cả vào thế mạnh nhất của mình!" anh nói lớn, trong khi bắt đầu tụ tập mana để thực hiện một phép thuật tập trung.
Yurri lao vào, chặt một cú rìu mạnh về phía con thú, đánh trúng chân sau của nó làm nó phải quỵ xuống một chút. Karl liền bổ sung thêm đòn, đâm xuyên qua lớp da bọc của con thú bằng kiếm ma thuật. Dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng những vết nứt trên cơ thể nó đã bắt đầu lan rộng.
Louis thả một loạt mũi tên ma thuật – lửa, băng, sét – phối hợp ăn ý, tạo thành một trận mưa sao băng nhằm làm giảm đi sự linh hoạt của con thú khổng lồ. Một mũi tên xuyên qua mắt nó khiến con thú gầm lên điên cuồng.
Vermax, cảm nhận phép thuật đang dồn lên cực điểm, chơi tất tay với một phép thuật chói lóa. Anh đọc những câu thần chú cuối cùng:
> “Hỏa Long Hủy Diệt!”
Cả vùng không gian rung chuyển mạnh, và từ miệng Vermax, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên, từ đó một con long hỏa phượng bốc cháy phóng về phía con thú. Lửa thiêu đốt hết tất cả trên đường đi, nền đất tan chảy, và ngọn lửa bao trùm toàn bộ thân thể con ma vương, khiến nó gào thét trong cơn đau đớn.
Cú đánh chí mạng của nhóm Vermax khiến con quái thú gục xuống, tiếng gầm thét của nó vang lên cuối cùng, khi lớp vảy ma thuật cuối cùng bị thổi bay. Cả khu rừng bỗng dưng yên tĩnh trở lại.
Tưởng chừng như trận chiến đã khép lại, tuyết tan, gió lặng, xác con chó khổng lồ nằm bất động trong vệt cháy xém và vết thương do trận bão lửa của Vermax để lại. Cả nhóm Vermax đều thở dốc, mồ hôi và máu hòa lẫn trong cái lạnh thấu xương.
Yurri chống hai đầu rìu xuống đất, lau vết máu trên má, cười khẽ:
> “Đúng là con quái thú dai như đỉa… nhưng cuối cùng cũng hạ được nó.”
Louis thu lại cung, mắt vẫn chăm chú nhìn thi thể con thú, khẽ nhíu mày:
> “Không. Còn điều gì đó... không đúng…”
Đột nhiên, tiếng rắc rắc như xương gãy vang lên. Cơ thể khổng lồ của con chó bắt đầu co giật, phát ra những âm thanh quái dị – tiếng thì thầm u tối vang vọng như vọng về từ một cõi chết xa xăm.
Từ bên trong lớp thịt cháy xém đó, một thực thể mới trồi lên – rạch toạc lớp da cũ, một con sói đen tím bước ra trong hào quang tử vong. Bộ lông đen óng ánh màu tím, từng sợi lông như đang cháy âm ỉ bởi ma khí. Trên khuôn mặt dữ tợn của nó, sáu con mắt vàng sáng rực như những mặt trời địa ngục, chiếu sâu vào tâm trí mỗi người trong nhóm Vermax.
> “GRRRRRR…”
Con sói gầm nhẹ, như thể đang cười mỉa mai, như đang mời gọi hiệp hai của vũ đài tử chiến.
Karl lùi lại nửa bước, siết chặt thanh kiếm, mồ hôi lạnh tuôn dọc sống lưng:
> “Chết tiệt… Đó mới là bản thể thật sự!”
Con sói ngửa mặt lên trời hú một tiếng rền vang, ma lực phóng ra như sóng thần, khiến cây cối gần đó rụng lá và tuyết hóa tro tàn. Từ miệng nó, bốn quả cầu đen tím rực sáng như sao sa và bắt đầu bay lơ lửng quanh thân thể nó.
Louis nhíu mày, cảm nhận rõ ràng ma lực trong từng quả cầu:
> “Chúng đang chứa thứ gì đó… Đây không phải phép thuật bình thường.”
Ngay lập tức, bốn quả cầu rơi xuống đất – va chạm không tạo ra vụ nổ, mà là những vệt khói đen bốc lên từ mặt đất, rồi hóa thành hình người. Từ trong làn khói, bốn bản thể “giống hệt nhóm Vermax” xuất hiện – nhưng có làn da đen tím như bóng tối, ánh mắt trống rỗng, không hồn, và toát ra sát ý lạnh lẽo.
> Bản thể đen Yurri vung rìu tạo sóng gió.
Bản thể đen Karl bẻ cổ, mắt đỏ rực.
Bản thể đen Louis giương cung với ma lực đen kịt tụ lại.
Và bản thể đen Vermax… niệm chú bằng thứ ngôn ngữ cổ quái không ai trong nhóm hiểu nổi.
Vermax bước lên một bước, mắt nghiêm lại:
> “Chúng là... phản chiếu của chính chúng ta. Không chỉ về ngoại hình, mà là sức mạnh. Chúng biết ta sẽ làm gì...”
Yurri cười, nhưng là nụ cười đầy hưng phấn chiến binh:
> “Vậy chẳng phải quá thú vị sao? Đánh bại chính mình là cách tốt nhất để tiến bộ!”
Không có thời gian để nghỉ ngơi, cuộc chiến mới bùng nổ trong tiếng gầm của sói quỷ. Con sói nhảy lên mỏm đá cao, ngồi nhìn xuống như một vị vua địa ngục xem những con rối của mình trình diễn, còn bốn bóng đen lao đến tấn công nhóm Vermax bằng chiêu thức y hệt, nhưng nhanh hơn, mạnh hơn, như thể được tinh luyện từ chính sai sót của nhóm.
Yurri vung rìu đỡ đòn từ bản thể của mình, hai lưỡi rìu va vào nhau tạo ra tia lửa điện, và cô hiểu ngay:
> “Nó đánh đúng như ta, nhưng không có trái tim!”
Louis bắn tên và bản thể đen phản đòn bằng chính loại cung anh dùng, khiến không gian như trở thành một trận đấu tay đôi giữa thần xạ thủ và bóng tối.
Vermax vừa niệm phép, vừa phân tích cấu trúc ma lực của bóng tối, cố tìm cách phá vỡ liên kết giữa các bản thể này và con sói chủ. Anh nhận ra:
> “Chúng được nuôi sống bởi 4 quả cầu kia. Nếu phá được liên kết, chúng sẽ yếu dần.”
Karl, dù mệt, vẫn chiến đấu không chùn bước, mỗi đòn đánh tung ra dũng mãnh như sấm sét. Anh hét lớn:
> “Đánh theo cặp! Mỗi người một bản thể – và nhớ, đây không phải là chúng ta! Chúng không có linh hồn!”
Khung cảnh chiến đấu bùng nổ như địa ngục trần gian – tuyết tan, đất rạn nứt, ánh sáng và bóng tối quấn lấy nhau trong vũ điệu tử thần. Trên cao, con sói lặng lẽ theo dõi với ánh mắt lạnh lùng, hào hứng chờ xem ai sẽ gục xuống trước...
Hiệp hai đã bắt đầu. Và lần này, chỉ những người có ý chí sắt đá mới có thể sống sót...
Trận chiến giữa nhóm Vermax và những bản thể phản chiếu giờ đây trở thành một bản giao hưởng hỗn loạn của ánh sáng, lửa, kim loại, và sát khí. Tất cả diễn ra trước ánh mắt trầm tĩnh và lạnh lùng của con sói sáu mắt – kẻ tạo ra sân chơi tử thần này, như một đấng sáng tạo vặn vẹo đang thưởng thức tác phẩm của mình.
Karl vs Karl – Vũ điệu sát thủ trong sương giá
Karl và bản thể đen của anh lao vào nhau như hai chiếc bóng đối xứng hoàn hảo. Cả hai đều nhanh đến mức người thường khó lòng theo kịp – đòn đâm, né tránh, lật cổ tay, đổi góc chém. Cặp song kiếm của Karl liên tục chém vào không khí, tạo ra những luồng áp lực cắt rạch cả mặt đất đóng băng.
> "Chết tiệt... nó đọc được từng chuyển động của mình!" – Karl nghiến răng.
Bản thể bóng tối không nói một lời, chỉ ra đòn tàn độc – mỗi bước chân như một cú đoạt mệnh. Nhưng Karl bắt đầu thay đổi nhịp độ, biến chiêu liên tục, sử dụng những đòn tự tạo ra giữa trận đấu, khiến bản thể của anh lỡ nhịp trong thoáng chốc.
> “Mày là ta, nhưng mày không phải hiện tại của ta!” – Karl gầm lên, phản đòn bằng một cú xoay người chém ngang chém sượt qua vai bản thể, để lại một vệt khói đen bay ra từ vết thương.
Yurri vs Yurri – Đổi vũ khí, đổi số phận
Yurri, vốn là một cơn lốc rìu hung tợn, lần này chủ động bỏ rìu, thay bằng một cây thương 2 lưỡi màu bạc ánh xanh, vừa mềm dẻo như nước, vừa chắc chắn như thép.
Bản thể của cô vẫn dùng rìu, chiến đấu bằng sức mạnh và tốc độ. Nhưng cây thương của Yurri lại vẽ ra những vòng xoáy mượt mà, điều chỉnh hướng và lực tấn công, khống chế hoàn hảo đà lao của bản thể.
> “Mày là ta khi mất kiểm soát. Còn ta giờ… là bản lĩnh trong kỷ luật.” – Yurri nhắm chuẩn một cú đâm vào chân bản thể, ghim nó xuống đất trong thoáng chốc, tạo cơ hội phản công.
Vermax vs Vermax – Thương thần chạm mặt bóng tối
Vermax tung mình lên cao, cây thương kim loại ánh bạc đỏ trong tay phát sáng. Bản thể đen Vermax cũng nhảy lên đối đầu, tạo ra một cú va chạm dữ dội trên không, hai cây thương cắm vào nhau, tia sét đen và đỏ nổ tung trong không trung như tia chớp của thần linh nổi giận.
> “Thứ tạo ra từ bóng tối không thể hiểu được… tâm hồn thực sự!” – Vermax hét lên, kích hoạt ấn chú khắc trên cán thương, tạo ra vòng tròn ánh sáng phá vỡ ma lực của bản thể.
Tuy bản thể vẫn chống đỡ được, nhưng đòn va chạm đã khiến tay cầm thương của nó nứt rạn, ma khí rò rỉ ra như làn khói tan vỡ.
Louis vs Louis – Bản thể cung thủ định mệnh
Louis đứng chếch bên trái trận địa, đôi mắt sắc lạnh, tay kéo cung đầy uy lực. Những mũi tên lửa do anh bắn ra tạo ra các vụ nổ nhỏ tầm trung, nhằm gây nhiễu chiến thuật của bản thể đen.
Bản thể đen của anh lại bắn những mũi tên hắc ma lực có tính xuyên phá cao, va chạm giữa chúng gây ra những vụ nổ xoắn ốc trên không. Hai cung thủ đấu nhau như hai vị thần kiểm soát không gian.
Louis trầm giọng:
> “Mày có thể sao chép kỹ thuật… nhưng linh hồn thì không thể!”
Anh xoay chiến nhẫn, kích hoạt kỹ năng:
> “Phong Ấn Lửa – Hỏa Diệm Dẫn Tâm”, khiến từng mũi tên được khắc chú dẫn đường, bay theo bản thể dù nó có né thế nào. Bản thể đen vừa phản, vừa né, vừa chậm lại, để lộ sơ hở...
Con sói sáu mắt ngồi im, đôi mắt vàng không rời khỏi trận chiến. Không can thiệp, không tấn công, nó như đang đánh giá khả năng của từng người, phân tích từng động tác, từng cú phản xạ...
Những bản sao bóng tối—dù mạnh mẽ, phản ứng sắc sảo, và gần như là bản sao hoàn hảo—dần bộc lộ sự suy yếu. Lực tấn công mất đi độ sắc bén, phản ứng chậm đi một nhịp, và ánh mắt trống rỗng của chúng bắt đầu rung động như ánh nến trong gió.
Yurri, thấy rõ thời cơ, dồn lực vào một đòn tất sát. Cô lướt về phía bản sao, cây thương hai lưỡi xoay tròn như cơn bão bạc:
> “Kết thúc rồi!”
Nhưng ngay khoảnh khắc đó—“VỤT!”—con sói xuất hiện ngay trước mặt cô, dịch chuyển tức thời như phá vỡ không gian. Trong miệng nó tích tụ một quả cầu năng lượng đen tím với ma lực xoắn tròn, nén chặt như lỗ đen mini.
Một tiếng “XẸT!!!” vang lên—tia năng lượng bắn ra, xuyên thẳng qua áo giáp và cắm vào bụng Yurri.
> “A...!!” – cô bật máu, đôi mắt mở to, cơ thể văng ngược về sau, đập xuống nền tuyết tạo thành một vệt máu đỏ nổi bật trên nền trắng.
Dù không chết, nhưng đòn đánh khiến cô khụy gối, hơi thở gấp gáp, hơi lạnh và máu hòa vào nhau, khuôn mặt cô tái đi trong nháy mắt.
Ngay khi bản sao của Yurri—vẫn còn sống—nâng rìu lên để kết liễu cô, một tiếng xé gió vang lên.
Vermax, từ phía sau, lao tới như tia sét, cây thương đỏ ánh kim trong tay vung ngang với lực xoáy cực mạnh.
> “TAM THƯƠNG NHẤT TRẢM !!” – anh hét lên, ánh mắt như lưỡi kiếm sắt lạnh giữa băng tuyết.
Con sói dịch chuyển ra xa, tránh được cú chém, nhưng bản sao Yurri thì lãnh trọn đòn. Lưỡi thương xé toạc từ vai xuống bụng, và trong một tia lửa máu, bản thể đen vỡ vụn như gương bị đập nát, hóa thành sương mù bóng tối tan biến vào không khí.
Con sói, vừa dịch chuyển về xa hơn, quay đầu lại, và đôi mắt vàng của nó trợn lên trong bất ngờ.
> "Bản sao Vermax... đã bị hạ từ khi nào?"
Từ phía xa, một cái xác đen đang tan rã thành khói – Vermax đã âm thầm xử lý bản thể của mình từ trước, tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi để giữ lại thế chủ động.
Vermax quỳ xuống bên cạnh Yurri, ánh mắt vẫn căng lên nhìn con sói đề phòng.
> “Vết thương ở đâu?” – anh hỏi, giọng thấp nhưng đầy lo lắng.
Yurri mím môi, tay ôm chặt bụng, máu vẫn chảy ra qua kẽ giáp.
> “Không sao... chỉ... chỉ là một chút thôi...” – cô gượng cười, rồi nhanh chóng rút từ hông ra một lọ thuốc hồi phục màu bạc.
Nắp được mở, cô nốc toàn bộ – dòng ánh sáng chữa lành bắt đầu lan ra quanh bụng cô, máu chảy chậm lại, và vết thương bắt đầu khép dần.
Vermax nói nhỏ:
> “Tốt rồi... cẩn thận lần sau.”
Nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh như băng hướng về phía con sói, sát khí dày lên từng hơi thở.
Con sói – Nụ cười nhếch mép
Từ xa, con sói sáu mắt ngẩng đầu lên, sáu con mắt xếp thành ba cặp chuyển động một cách độc lập, tạo cảm giác như đang nhìn ở ba chiều không gian.
> “Hừm… xem ra lũ các ngươi không vô dụng như đám trước…” – nó cất tiếng nói bằng ý niệm trực tiếp vào đầu nhóm Vermax.
> “Ta bắt đầu thấy thú vị rồi đấy… Đặc biệt là ngươi tên cầm thương kia”
Còn tiếp!!