Trong viện, Thanh Hàn mặc một bộ áo trắng như tuyết, góc cạnh sắc nét, tuấn mỹ phi phàm. Hắn ngồi đó, nhắm mắt tu luyện. Quanh người hắn từng tầng mây vụ nhẹ nhàng lượn lờ. Sau một lúc, hắn mở mắt nhìn về phía cánh cửa. Chỉ thấy một nữ tử vận lam y bước đến, tay cầm bát cháo, nàng mỉm cười nói:
– Ngươi ăn cơm.
Hắn mỉm cười, đứng dậy đi tới, giọng nhàn nhạt. Hắn ngồi xuống, nhìn nữ tử bên cạnh, tò mò hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Thanh Tuyết liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng:
– Có chuyện mới nên ta mới đến tìm ngươi.
Thanh Hàn bật cười:
– Không hẳn bất ngờ. Được rồi, nói đi, chuyện gì vậy?
Thanh Tuyết chậm rãi ngồi xuống, đáp:
– Chúng ta phải rời đi sớm hơn dự định.
Thanh Hàn nhíu mày:
– Sao vậy? Có chuyện gì rồi à?
Thanh Tuyết khẽ gật đầu:
– Đúng vậy. Ta tu luyện, tu vi có tiến triển nên ký ức cũng khôi phục không ít. Từ giờ đến khi Thượng Quan gia bị diệt, e rằng không phải một năm như ta đoán, mà chỉ còn một tháng.
Thanh Hàn trầm mặc, lông mày nhíu lại. Hắn ngẩng lên nhìn nàng:
– Chẳng phải tháng sau là ngày Thượng Quan Yến sao? Lúc đó ra tay là hợp lý nhất rồi.
– Đúng vậy, nên ta mới nói chúng ta phải nhanh hơn. À, ngươi hiện tại cảnh giới gì rồi?
– Đại khái Luyện Khí tầng ba. Còn ngươi? – Thanh Tuyết quay lại hỏi.
– Ta cũng như ngươi. – Thanh Hàn trả lời. Thanh Tuyết hài lòng gật đầu.
Một lúc sau, nàng trầm giọng:
– Tuy nói chúng ta mới chỉ Luyện Khí cảnh, nhưng vẫn chưa đủ sức đối đầu với Tông Sư cảnh võ giả, chứ đừng nói là Đại Tông Sư phía trên. Cần phải cố gắng trong năm ngày tới, tăng được bao nhiêu thực lực thì hay bấy nhiêu.
Thanh Hàn gật đầu, nắm chặt tay, cảm nhận linh khí dồi dào trong cơ thể đang chảy qua từng đạo khiếu huyệt, tụ về đan điền.
Khi hai người đang nói, họ đồng thời cảm nhận được động tĩnh bên ngoài. Quả nhiên, khí tức lưu động bất thường. Tu luyện pháp quyết khiến cảm giác, giác quan tăng lên rõ rệt – hoàn toàn khác biệt với võ giả. Hai người không nói thêm, chỉ nhìn nhau rồi cùng lúc bộc phát tốc độ khủng khiếp, hóa thành hai đạo hào quang lao ra ngoài.
Bên ngoài, cạnh gốc cây, một nam tử áo đen đứng đó nhíu mày thì thầm:
– Cái gì... tu sĩ? Diệt môn... thành hôn?
Khi hắn còn đang thất thần, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan lên tận đỉnh đầu khiến hắn toát mồ hôi lạnh. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai đạo lưu quang – một xanh, một trắng – lao tới như chớp.
Thanh Hàn tung ra một quyền toàn lực được bao bọc linh khí. Hai người đồng thời xuất quyền.
Nam tử áo đen chỉ kịp giơ tay đón đỡ theo bản năng. Chân khí gia trì ngăn cản hai quyền như hổ gầm, voi dẫm. "Oanh" – một tiếng nổ vang trời. Chân khí phun trào, cây cối xung quanh trong phạm vi hai mét bị thổi bay, bật gốc. Đất đá dưới chân lõm xuống. Nam tử áo đen bị đập bay ngược, phun máu, đâm sầm vào bức tường gần đó. Bụi mù mịt, sống chết không rõ.
Thanh Hàn cúi đầu nhìn nắm đấm, rồi nhìn nam tử đang nằm bất động. Hắn biết, linh khí so với chân khí là một trời một vực – nhưng không ngờ lại mạnh đến thế.
Thanh Tuyết nhíu mày, nhìn vào bụi mù, thấp giọng:
– Như vậy còn chưa chết sao?
Thanh Hàn trầm giọng:
– Theo khí tức đoán được, đối phương ít nhất là Chân Nguyên cảnh võ phu.
Thanh Tuyết gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:
– Tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát. Nếu không, chúng ta chắc chắn phải chết.
Thanh Hàn gật đầu, hai mắt bắn ra sát ý. Khí tức hai người bùng nổ, Luyện Khí tầng ba không hề giữ lại.
Nam tử áo đen kinh hãi, hai con ngươi co rụt. Đón một quyền vừa rồi đã phải dùng tới chín phần công lực mà vẫn bại. Hai tay đau buốt như gãy vụn. Là Chân Nguyên đỉnh phong, nhưng giờ đây, hắn cảm thấy như đang đối mặt với hai con hung thú.
Thanh Hàn và Thanh Tuyết đồng thời động thân. Linh khí lưu động, bàn chân như gắn lò xo, vọt tới. Nam tử kinh hãi, lập tức rút liêm đao bên người, chém về phía trước. Chân khí bùng nổ, đao khí tung hoành.
Hai người Thanh Tuyết nhẹ nhàng tránh đòn, đồng thời tung chưởng đập mạnh ra sau lưng đối phương.
Nam tử lập tức xoay người, đao mang cuốn theo phong bạo xoáy ngược lại, chân khí gào thét đối chọi. Va chạm nổ ra tiếng vang dữ dội. Mặt đất rạn nứt, lá cây rơi như mưa.
Thanh Tuyết khẽ quát, tay kết ấn quát
– Cầm cố Trận!
Linh khí hội tụ thành một vòng sáng vô hình khóa lấy nam tử áo đen, trói chặt hắn giữa không trung.
Thanh Hàn tiến lên một bước, giọng trầm lạnh:
– Kết thúc rồi.
Cả hai đồng thời giơ tay, linh khí hội tụ thành kiếm khí dài mấy trượng giáng xuống như thiên lôi. Nam tử không thể tránh, thân thể nổ tung giữa không trung, máu tươi hóa thành sương huyết.
Thanh Tuyết thu tay, hơi thở dồn dập nàng nói
– Nếu để hắn thoát, chắc chắn sẽ rước lấy họa lớn.
Thanh Hàn gật đầu, ánh mắt sâu như đáy vực:
– Cảm giác hắn không phải người duy nhất tới đây.
– Chuẩn bị đi, chúng ta không còn thời gian.