Chương 4: Tiếp Cận Trung Tâm và Tìm Kiếm Lối ĐiB

Chương 4: Tiếp Cận Trung Tâm và Tìm Kiếm Lối Đi

Bình minh tại Phong Thành không đánh thức Phong Chi Khuê bằng tiếng chim hót líu lo hay không khí trong lành, mà bằng tiếng còi xe rền rĩ và ánh nắng đô thị gay gắt xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng của nhà nghỉ Bình An. Cậu uể oải ngồi dậy, ký ức về ngày hôm qua – một ngày dài đầy biến động – chậm rãi quay về. Xuyên việt, Hệ thống, năng lực Xác Suất, và cuộc vật lộn ban đầu để có cái ăn, cái mặc, chỗ ở.

Việc đầu tiên Khuê làm là dùng số tiền còn lại mua một chiếc điện thoại thông minh rẻ tiền nhất có thể tại một cửa hàng gần đó (đương nhiên, xác suất tìm thấy cửa hàng bán đúng loại cậu cần với giá tốt nhất là 100%). Có internet trong tay, cậu lập tức kiểm tra kết quả xổ số Phong Thành tối qua.

Dãy số 1-8-15-22-30-37. Trúng giải Ba. Giá trị giải thưởng: 5 triệu Vân tệ.

Một nụ cười nhẹ nở trên môi Khuê. Không phải giải độc đắc hàng chục triệu gây chấn động, nhưng 5 triệu cũng là một con số không nhỏ, quá đủ cho kế hoạch trước mắt của cậu. Ít nhất thì vấn đề tài chính tạm thời được giải quyết một cách kín đáo. Nỗi lo về tiền bạc vơi đi, nhưng gánh nặng về thân phận lại đè nặng hơn. Giải thích của Hệ thống về những kẻ không có giấy tờ tùy thân cứ lởn vởn trong đầu cậu, như một lời cảnh báo đầy ám ảnh. Cậu cần phải hành động, và mục tiêu chính là Trung Tâm Đăng Ký Siêu Phàm kia.

Sau khi ăn sáng bằng chiếc bánh mì mua vội, Khuê quyết định đến khu vực Trung Tâm để do thám tình hình trước. Việc nhận tiền trúng số có thể đợi sau, tìm hiểu thực địa quan trọng hơn. Cậu không muốn đâm đầu vào một nơi quan trọng như vậy mà không có chút chuẩn bị nào.

Ra khỏi nhà nghỉ, Khuê hòa mình vào dòng người tấp nập của buổi sáng. Phong Thành ban ngày còn nhộn nhịp hơn cả ban đêm. Xe cộ như mắc cửi, người người vội vã trên vỉa hè. Điều thú vị là, khác với Trái Đất, thỉnh thoảng Khuê lại bắt gặp những dấu hiệu của siêu năng lực được sử dụng một cách rất... đời thường. Một người bán hàng rong dùng dị năng hệ Thực vật nhỏ để giữ cho hoa quả tươi lâu hơn, một nhân viên vệ sinh dùng dị năng hệ Phong nhẹ để gom rác vào một chỗ nhanh chóng, hay thậm chí một cậu thanh niên lướt đi trên đôi giày trượt pa-tin phát ra tia lửa điện yếu ớt từ gót chân. Siêu năng lực dường như đã ăn sâu vào mọi mặt của đời sống xã hội nơi đây, không còn là thứ gì đó quá xa lạ hay kỳ bí đối với người dân. Tuy nhiên, mọi người dường như chỉ sử dụng các năng lực cấp thấp, mang tính hỗ trợ, không ai thể hiện sức mạnh quá lớn nơi công cộng – có lẽ là do luật pháp quy định.

Khuê tìm đến trạm xe buýt gần nhất. Nhìn tấm bản đồ tuyến xe phức tạp, cậu lại phải nhờ đến Hệ thống. "Xác suất xe buýt đi đến gần Trung Tâm Đăng Ký Siêu Phàm nhất sẽ đến trong vòng 3 phút tới và còn chỗ ngồi trống gần cửa sổ là 85%."

Đúng như dự đoán, chỉ hơn một phút sau, chiếc xe buýt mang số hiệu cần tìm đã tấp vào bến. Khuê lên xe, trả tiền vé và tìm được một chỗ ngồi trống ngay cạnh cửa sổ. Chuyến đi mất khoảng gần nửa tiếng, đủ để cậu quan sát thêm về thành phố. Phong Thành là một đô thị hiện đại, quy hoạch khá tốt, với những tòa nhà cao tầng xen lẫn các khu dân cư và công viên cây xanh. Khu vực mà chiếc xe buýt đang hướng tới có vẻ là trung tâm hành chính của thành phố, với các tòa nhà công vụ trông bề thế và nghiêm túc hơn hẳn.

Xe dừng tại một trạm cách Trung Tâm Đăng Ký Siêu Phàm khoảng vài trăm mét. Khuê xuống xe, hít một hơi sâu rồi chậm rãi đi bộ về phía mục tiêu. Từ xa, cậu đã có thể nhìn thấy tòa nhà. Nó không quá hào nhoáng hay khoa trương, nhưng lại toát lên vẻ vững chãi, nghiêm trang với kiến trúc hiện đại, chủ yếu bằng kính và thép màu xám bạc. Phía trước là một khoảng sân rộng với cột cờ của Vân Nam Đế Quốc tung bay. Lối vào chính khá rộng, có nhiều người ra vào, nhưng cũng có thể thấy bóng dáng các nhân viên an ninh mặc đồng phục màu xanh đậm đứng gác ở các vị trí trọng yếu, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh.

Khuê không vội tiến lại gần. Cậu tìm một quán cà phê có cửa sổ kính lớn nhìn thẳng ra cổng chính của Trung Tâm, gọi một ly nước rẻ tiền rồi chọn một bàn khuất trong góc. Từ đây, cậu có thể quan sát mọi hoạt động mà không gây chú ý.

Trong khoảng một giờ đồng hồ ngồi đó, Khuê nhận thấy phần lớn người ra vào Trung Tâm là thanh thiếu niên trạc 17-18 tuổi, có lẽ đi cùng phụ huynh hoặc đi theo nhóm, trông có vẻ háo hức xen lẫn lo lắng – chắc hẳn là đến để tham gia "Nghi Lễ Thức Tỉnh" hoặc làm các thủ tục đăng ký ban đầu. Cũng có một số người lớn tuổi hơn, ăn mặc chỉnh tề, trông giống nhân viên văn phòng hoặc những người đến giải quyết các thủ tục hành chính khác liên quan đến siêu năng lực (gia hạn giấy phép? đăng ký thay đổi?). An ninh ở cổng chính có kiểm tra gì đó với những người đi vào, có vẻ là thẻ căn cước hoặc giấy hẹn, nhưng không quá khắt khe với tất cả mọi người, một số người chỉ cần trình diện là được đi qua.

Tuy nhiên, Khuê không thấy ai có vẻ giống "trường hợp đặc biệt" như cậu. Không có ai ăn mặc lôi thôi, vẻ mặt hoang mang hay bị chặn lại để thẩm vấn cả. Mọi thứ diễn ra khá trật tự và quy củ. Việc này khiến cậu hơi chùn bước. Liệu cái "quy trình đặc biệt 65%" kia có thực sự tồn tại một cách dễ tiếp cận không, hay nó chỉ dành cho những trường hợp có người bảo lãnh hoặc có lý do cực kỳ chính đáng đã được kiểm chứng? Tự mình đi vào hỏi thẳng có vẻ không ổn chút nào.

Cậu cần thêm thông tin, những thông tin không có trên mạng. Liệu có cách nào không? Khuê nhấp một ngụm nước, mắt vẫn dán vào tòa nhà Trung Tâm, đầu óc bắt đầu vận dụng năng lực theo một cách tinh tế hơn.

"Thử xem vận may nghe lỏm nào," cậu nghĩ thầm. "Xác suất mình tình cờ nghe được một cuộc nói chuyện ở gần đây, có chứa thông tin hữu ích, dù chỉ là một chi tiết nhỏ, liên quan đến quy trình đăng ký 'trường hợp đặc biệt' hoặc cách xử lý người thiếu giấy tờ tại Trung Tâm này là... 30%." Cậu không dám đặt xác suất quá cao, sợ rằng nó sẽ tạo ra một tình huống quá lộ liễu hoặc không đáng tin. 30% là một con số hợp lý cho một sự "tình cờ".

Cậu giả vờ lướt điện thoại, nhưng tai thì vểnh lên nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh trong quán cà phê. Tiếng nhạc nền du dương, tiếng máy xay cà phê, tiếng cười nói của bàn bên cạnh về bộ phim mới ra rạp, tiếng một người phụ nữ than thở qua điện thoại về việc con mình mãi chưa thức tỉnh dị năng... Mọi thứ trôi qua bình thường. Khuê bắt đầu thấy hơi thất vọng.

Nhưng rồi, khi cậu gần như bỏ cuộc, một cuộc nói chuyện từ chiếc bàn khuất hơn ở phía sau lưng cậu vọng lại. Hai người đàn ông mặc vest có vẻ là nhân viên công vụ đang uống cà phê giải lao.

"...lại thêm một vụ từ khu vực biên giới phía Tây đưa về," một người nói, giọng có vẻ mệt mỏi. "Không giấy tờ, không ký ức, chỉ biết mỗi cái tên. Bên phòng 'Hỗ trợ Đặc biệt' lại phải đau đầu xác minh rồi."

"Haiz, mấy ca 'ngoại lệ' này lúc nào chả phiền," người kia đáp. "Nghe nói phải có người từ Hội Chữ Thập Đỏ hoặc bên Quân khu bảo lãnh mới được xem xét đăng ký tạm thời, rồi còn phải qua bao nhiêu vòng kiểm tra năng lực tiềm ẩn, kiểm tra tâm lý nữa. Không đơn giản đâu."

"Ừ, quy trình ngặt nghèo lắm. Sợ nhất là lọt vào mấy tên gián điệp hoặc thành viên tổ chức khủng bố giả dạng..."

Cuộc nói chuyện chuyển sang chủ đề khác, nhưng Khuê đã nghe đủ. Phòng "Hỗ trợ Đặc biệt"! Người bảo lãnh! Kiểm tra ngặt nghèo! Vậy là có một bộ phận chuyên trách thật, nhưng điều kiện có vẻ không dễ dàng chút nào. Cần người bảo lãnh từ các tổ chức uy tín hoặc quân đội? Cậu lấy đâu ra?

Thông tin này vừa là hy vọng, vừa là thách thức lớn. Ít nhất cậu biết có một cánh cửa, dù rất hẹp. Giờ cậu cần biết làm sao để tiếp cận cánh cửa đó một cách chính thức hơn.

Ngồi thêm một lúc, Khuê quyết định thử vận may một lần nữa, lần này cụ thể hơn. "Xác suất tồn tại một bảng thông báo công cộng bị bỏ quên, một tờ rơi quảng cáo bị đánh rơi, hoặc một mẩu thông tin hữu ích nào đó nằm ở khu vực xung quanh Trung Tâm này, có chứa số điện thoại liên hệ hoặc tên bộ phận cụ thể phụ trách việc 'Hỗ trợ Đăng ký Đặc biệt' là... 50%."

Trả tiền nước, Khuê rời quán cà phê, bắt đầu đi bộ vòng quanh khu vực gần Trung Tâm. Cậu giả vờ như đang đi dạo, mắt liếc nhanh qua các bảng tin công cộng, các thùng rác, các băng ghế đá. Đi được một đoạn dọc theo bức tường rào của Trung Tâm, gần một cổng phụ dành cho nhân viên, cậu thấy một tờ giấy A4 màu vàng nhạt bị gió thổi ép vào góc tường, trông như một thông báo nội bộ bị rơi ra.

Tim Khuê đập nhanh hơn. Cậu lại gần, cúi xuống nhặt lên xem thử. Tờ giấy có vẻ là một bản ghi chú về việc thay đổi lịch trực của một bộ phận nào đó, nhưng ở góc dưới cùng, có một dòng ghi chú viết tay nguệch ngoạc: "Hồ sơ THĐB (Trường hợp đặc biệt?) chuyển phòng 305 - Liên hệ chị Lan P.HTĐB (Phòng Hỗ trợ Đặc biệt?) số nội bộ 789 hoặc số ngoài 09x-xxx-xxxx".

"Đây rồi!" Khuê mừng thầm. Một số điện thoại! Dù chỉ là số liên hệ của một cá nhân nào đó tên Lan ở phòng Hỗ trợ Đặc biệt, nhưng đây là một đầu mối cụ thể hơn nhiều so với việc mò mẫm thông tin chung chung.

Cậu cẩn thận ghi nhớ số điện thoại và tên bộ phận/phòng ban, rồi vo tờ giấy lại và ném vào thùng rác gần đó để phi tang. Có số điện thoại rồi, nhưng cậu không thể gọi ngay bằng cái điện thoại vừa mua được – nó có thể bị truy vết. Cậu cần một chiếc điện thoại "rác" (burner phone) và một SIM không đăng ký chính chủ.

Kế hoạch tiếp theo hình thành trong đầu Khuê: Đầu tiên, đi tìm nơi lãnh thưởng xổ số giải Ba một cách kín đáo nhất có thể. Sau đó, dùng một phần tiền thưởng mua một chiếc điện thoại rẻ tiền khác và một cái SIM rác. Cuối cùng, tìm một nơi công cộng kín đáo để gọi vào số điện thoại kia, tìm hiểu về thủ tục dành cho "trường hợp đặc biệt".

Rời khỏi khu vực Trung Tâm Đăng Ký Siêu Phàm, lòng Khuê vừa có chút nhẹ nhõm vì đã tìm được đầu mối, vừa nặng trĩu lo âu. Con đường phía trước vẫn đầy chông gai. Liệu cuộc gọi kia có mang lại câu trả lời cậu cần, hay sẽ chỉ dẫn cậu vào một rắc rối mới? Nhưng dù thế nào, cậu cũng phải thử. Đó là hy vọng duy nhất để thoát khỏi thân phận bóng ma này.