Chương 5: Tiền Trong Tay, Đường Cùng Trước Mắt?
Sáng hôm sau, Phong Chi Khuê thức dậy với một mục tiêu rõ ràng hơn trong đầu, dù sự lo lắng về tương lai bất định vẫn còn đó. Việc đầu tiên là biến tờ vé số trong túi thành tiền mặt. Năm triệu Vân tệ không phải là con số nhỏ, cậu cần phải cẩn thận.
Rời khỏi nhà nghỉ Bình An sau khi trả thêm tiền phòng cho một ngày nữa, Khuê bắt đầu tìm kiếm một đại lý vé số thích hợp. Cậu không muốn đến các trung tâm lớn hay ngân hàng để nhận thưởng, sợ thủ tục rườm rà và gây chú ý.
"Hệ thống, giúp ta tìm đường," Khuê nhẩm tính. "Xác suất có một đại lý vé số cấp 2 hoặc cấp 3 ở gần đây, loại hình kinh doanh nhỏ lẻ, ít khách vào giờ này, và có khả năng chi trả giải Ba (5 triệu) tại chỗ mà không yêu cầu thủ tục quá phức tạp là... 90%."
Như có một lực hút vô hình, Khuê rảo bước qua vài con phố rồi dừng lại trước một ki-ốt bán vé số và tạp hóa nhỏ bé, nằm nép mình giữa một tiệm cắt tóc và một quán phở. Trông nó khá cũ kỹ và vắng vẻ, đúng như những gì cậu mong muốn.
Bước vào trong, chỉ có một người phụ nữ trung niên đang ngồi xem TV. Khuê đưa tờ vé số ra, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
"Chị xem giúp em tờ này có trúng không ạ."
Người phụ nữ cầm lấy tờ vé số, dò qua dò lại dãy số rồi đối chiếu với kết quả trên một tờ giấy dán ở tường. Bà ngẩng lên, nhìn Khuê với ánh mắt hơi ngạc nhiên.
"Trúng rồi cậu ơi! Giải Ba đấy, năm triệu!" Giọng bà có chút phấn khích. Năm triệu đối với một đại lý nhỏ cũng là một khoản chi trả đáng kể.
"Dạ, may mắn thôi ạ," Khuê cười gượng.
"Đợi tôi chút nhé," bà nói, rút điện thoại ra. "Giải này tôi phải gọi lên công ty xác minh một chút mới được trả thưởng."
Tim Khuê hơi đập nhanh. Xác minh? Liệu có rắc rối gì không? Cậu thầm thì với hệ thống: "Xác suất quá trình xác minh và trả thưởng này diễn ra nhanh chóng, thuận lợi, không gặp trục trặc hay gây ra bất kỳ sự chú ý không cần thiết nào là 95%."
Cuộc gọi của người phụ nữ diễn ra khá nhanh. Bà nói chuyện vài câu, đọc mã số vé, rồi gật gù cảm ơn và cúp máy.
"Xong rồi cậu nhé. Công ty xác nhận rồi," bà quay sang Khuê, thái độ đã thoải mái hơn. "Cậu muốn nhận tiền mặt hay chuyển khoản?"
"Em nhận tiền mặt ạ," Khuê đáp ngay. Tiền mặt là an toàn nhất cho tình trạng của cậu lúc này.
Người phụ nữ mở ngăn kéo, cẩn thận đếm ra một xấp tiền dày gồm nhiều mệnh giá khác nhau. Bà đưa cho Khuê, không quên kèm theo lời chúc mừng: "Số cậu đỏ thật đấy! Mua có một tờ mà trúng giải Ba rồi."
"Vâng, chắc là hôm nay hên ạ," Khuê cười trừ, nhận lấy tiền và nhanh chóng nhét vào chiếc ba lô cũ vừa mua cùng quần áo hôm qua. Cậu cảm ơn bà chủ rồi vội vã rời đi, cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn chút lo lắng khi mang theo một khoản tiền lớn trong người.
Việc tiếp theo là mua một chiếc điện thoại "rác" và SIM không chính chủ. Khuê biết rằng ở những khu chợ đồ điện tử cũ hoặc các cửa hàng nhỏ lẻ thường có bán những thứ này.
"Xác suất tìm thấy một cửa hàng hoặc khu chợ nhỏ gần đây có bán điện thoại cũ giá rẻ và SIM trả trước loại không yêu cầu đăng ký thông tin cá nhân là 80%."
Lần này, xác suất dẫn cậu đến một khu chợ trời nhỏ nằm trong một con hẻm lớn. Ở đây có vài quầy hàng bày bán đủ thứ đồ điện tử cũ, từ điện thoại, máy tính bảng cho đến linh kiện lặt vặt. Khuê chọn một quầy trông có vẻ ít người chú ý nhất, hỏi mua một chiếc smartphone cũ rẻ tiền nhưng vẫn đủ chức năng nghe gọi và truy cập internet cơ bản. Cậu cũng mua thêm một chiếc SIM trả trước mới tinh. Người bán hàng chỉ nhận tiền mặt và không hỏi bất kỳ thông tin cá nhân nào, đúng như mong đợi của Khuê.
Có điện thoại và SIM mới, Khuê cần tìm một nơi kín đáo và an toàn để thực hiện cuộc gọi quan trọng đến Phòng Hỗ trợ Đặc biệt kia. Gọi ở nhà nghỉ thì không ổn, gọi ở quán net cũng có thể bị theo dõi. Cậu cần một không gian công cộng nhưng phải đủ riêng tư.
"Xác suất tìm được một địa điểm công cộng gần đây, ví dụ như một góc yên tĩnh trong công viên hoặc trung tâm thương mại lớn, ít người qua lại, có sóng điện thoại ổn định để thực hiện cuộc gọi này là 100%."
Xác suất lại một lần nữa không làm cậu thất vọng. Nó dẫn cậu đến một công viên khá lớn nằm ở trung tâm thành phố. Sau khi đi dạo một vòng, cậu tìm thấy một khu vực ít người lui tới, có vài băng ghế đá đặt dưới tán cây cổ thụ r่ม mát, khá xa khu vui chơi trẻ em và đường đi chính. Sóng điện thoại ở đây cũng rất tốt.
Khuê ngồi xuống băng ghế đá, lấy chiếc điện thoại "rác" ra, lắp SIM mới vào và khởi động máy. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại trái tim đang đập hơi nhanh của mình. Cậu sẽ nói gì đây? Phải tỏ ra mình là ai?
Sau một hồi cân nhắc, cậu quyết định sử dụng một vỏ bọc an toàn: đóng giả làm người đi hỏi thăm thủ tục giúp một người thân bị mất trí nhớ và giấy tờ. Như vậy vừa có lý do để hỏi, vừa không để lộ quá nhiều thông tin về bản thân. Cậu nhẩm đi nhẩm lại vài câu mở đầu trong đầu, cố gắng tạo ra một giọng điệu có vẻ hơi lo lắng, bối rối nhưng chân thành.
Cuối cùng, cậu bấm số điện thoại đã ghi nhớ: 09x-xxx-xxxx.
Tiếng chuông chờ vang lên vài hồi rồi một giọng nữ nhẹ nhàng, chuyên nghiệp trả lời:
"Phòng Hỗ trợ Đặc biệt, Lan nghe."
Tim Khuê đập thịch một cái. Cậu hắng giọng, cố gắng điều chỉnh tông giọng: "A... Alo, có phải chị Lan không ạ? Em... em là người quen, gọi điện muốn hỏi thăm một chút về thủ tục đăng ký cho người nhà bị mất hết giấy tờ tùy thân với lại... hình như bị mất trí nhớ nữa ạ. Em tình cờ thấy số này trong một ghi chú cũ nên gọi thử..." Cậu cố tình nói hơi lắp bắp, tạo cảm giác không chắc chắn.
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi giọng chị Lan vẫn giữ vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp, có lẽ đã quen với những cuộc gọi tương tự: "Chào anh. Anh có thể nói rõ hơn về trường hợp người nhà của mình được không? Ví dụ như họ bị mất giấy tờ trong hoàn cảnh nào? Hiện tại đang ở đâu? Tình trạng sức khỏe và trí nhớ cụ thể ra sao?"
"Dạ... chuyện là người này được tìm thấy đi lang thang ở ngoại ô ạ, trông rất hoang mang, hỏi gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mỗi cái tên thôi. Giấy tờ thì hoàn toàn không có," Khuê tiếp tục câu chuyện bịa, cố gắng giữ sự mơ hồ cần thiết. "Gia đình em cũng khó khăn, không biết phải làm sao nên muốn hỏi xem bên Trung Tâm mình có hỗ trợ đăng ký hay làm lại giấy tờ cho những trường hợp đặc biệt như vậy không ạ?"
"Chúng tôi có quy trình xử lý cho các trường hợp đặc biệt như mất trí nhớ, người không có giấy tờ được tìm thấy," chị Lan xác nhận, nhưng giọng điệu vẫn rất cẩn trọng. "Tuy nhiên, tôi phải nói rõ với anh là quy trình này khá phức tạp và đòi hỏi sự hợp tác cũng như xác minh thông tin kỹ lưỡng."
"Dạ, phức tạp là như thế nào ạ?" Khuê hỏi ngay, cố gắng che giấu sự lo lắng.
"Trước hết," chị Lan giải thích, "Người cần đăng ký phải trực tiếp đến Trung Tâm để chúng tôi phỏng vấn ban đầu, ghi nhận thông tin. Sau đó, họ sẽ phải trải qua một đợt kiểm tra y tế và tâm lý để đánh giá tình trạng sức khỏe, cũng như xác thực các vấn đề về trí nhớ nếu có."
"Kiểm tra y tế, tâm lý..." Khuê lẩm bẩm.
"Vâng," chị Lan tiếp tục. "Quan trọng nhất là bước tiếp theo: chúng tôi sẽ tiến hành lấy dữ liệu sinh trắc học – bao gồm vân tay, mống mắt, và có thể cả mẫu ADN – để đối chiếu với hệ thống dữ liệu quốc gia và các cơ sở dữ liệu liên quan khác, bao gồm danh sách tội phạm bị truy nã, người mất tích..."
Nghe đến đây, sống lưng Khuê lạnh toát. Sinh trắc học! Đây chính là rào cản lớn nhất. Dữ liệu sinh trắc của cậu chắc chắn không hề tồn tại trong bất kỳ hệ thống nào của Lam Tinh. Việc không tìm thấy dữ liệu trùng khớp không chỉ không giúp được gì mà ngược lại, nó sẽ biến cậu thành một đối tượng cực kỳ đáng nghi ngờ – một người từ đâu xuất hiện với dữ liệu sinh trắc hoàn toàn mới?
Chị Lan dường như không để ý đến sự im lặng của Khuê, tiếp tục giải thích: "Quá trình điều tra, xác minh này có thể kéo dài vài tuần, thậm chí vài tháng. Trong thời gian đó, người cần đăng ký thường sẽ được bố trí ở các trung tâm bảo trợ tạm thời hoặc các cơ sở được giám sát."
"Cơ sở giám sát?" Khuê buột miệng hỏi.
"Đúng vậy, để đảm bảo an ninh và tiện cho việc điều tra. Ngoài ra," chị Lan nhấn mạnh, "Để đẩy nhanh quá trình hoặc đơn giản là để được xem xét tiếp nhận hồ sơ ban đầu, rất cần có một người hoặc tổ chức đứng ra bảo lãnh. Ví dụ như nhân viên công tác xã hội được cấp phép, đại diện từ một tổ chức phi chính phủ uy tín đã được thẩm định, hoặc đôi khi là người thân nếu có thể xác minh được mối quan hệ. Nếu không có người bảo lãnh đáng tin cậy, việc xử lý hồ sơ sẽ rất khó khăn."
Một cảm giác bế tắc bao trùm lấy Khuê. Lấy dữ liệu sinh trắc, bị giám sát, cần người bảo lãnh... Con đường chính thống này dường như là một ngõ cụt đầy rẫy chông gai và nguy hiểm đối với một kẻ xuyên việt không rõ lai lịch như cậu.
"Dạ... dạ em hiểu rồi ạ," Khuê cố gắng giữ giọng bình thường. "Thông tin này khá phức tạp. Chắc em phải về bàn lại với người nhà xem sao đã. Cảm ơn chị Lan đã tư vấn nhiệt tình ạ."
"Không có gì. Nếu anh cần thêm thông tin hoặc muốn đặt lịch hẹn, anh có thể cung cấp tên và số điện thoại liên lạc..."
"Dạ thôi ạ, để em về bàn bạc kỹ rồi có gì em sẽ chủ động liên hệ lại sau. Em cảm ơn chị nhiều!" Khuê vội vàng nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng cúp máy.
Cậu ngồi lặng trên băng ghế đá giữa công viên, chiếc điện thoại "rác" trên tay trở nên nặng trĩu. Hy vọng vừa nhen nhóm về một con đường hợp pháp để có được thân phận giờ đây gần như tan biến. Quy trình chính thức quá nghiêm ngặt và nguy hiểm. Đặc biệt là khâu kiểm tra sinh trắc học, đó gần như là một bức tường không thể vượt qua.
Xác suất có thể giúp cậu nhiều thứ, nhưng liệu nó có thể tạo ra một bộ dữ liệu sinh trắc giả hoàn hảo trong hệ thống quốc gia không? Hay làm cho kết quả kiểm tra của cậu không bị gắn cờ đỏ? Nghe có vẻ quá khó tin và rủi ro. Cậu không dám đánh cược với tự do của mình như vậy.
Vậy là, con đường chính ngạch xem như đã bị chặn. Khuê lại quay về vạch xuất phát, nhưng lần này trong túi có nhiều tiền hơn và trong đầu có nhiều nỗi lo hơn. Cậu phải tìm một kế hoạch khác.
Sống mãi trong bóng tối, lẩn trốn như một tội phạm? Tìm kiếm sự giúp đỡ từ thế giới ngầm, những kẻ có thể làm giấy tờ giả? Hay là... có một con đường nào đó khác biệt hơn, một con đường lợi dụng chính cái thế giới siêu phàm này?
Ý nghĩ về "Nghi Lễ Thức Tỉnh" lại thoáng qua trong đầu cậu. Dù cậu đã 19 tuổi, nhưng biết đâu lại có một ngoại lệ, một cơ hội khác để "xuất hiện" một cách hợp lệ hơn trong hệ thống của thế giới này thông qua con đường siêu phàm? Đó có phải là một lối đi khác, một canh bạc mới đáng để thử?