Chương 7: Nghi Lễ Thức Tỉnh và Kết Quả Bất Ngờ

Chương 7: Nghi Lễ Thức Tỉnh và Kết Quả Bất Ngờ

Cuối cùng, ngày diễn ra Nghi Lễ Thức Tỉnh cũng đến. Phong Chi Khuê thức dậy từ rất sớm, cảm giác bồn chồn xen lẫn một chút phấn khích khiến cậu không thể ngủ yên. Đêm qua, cậu đã xem lại toàn bộ thông tin thu thập được: quy trình kiểm tra, địa điểm tại Sảnh Triển Lãm Phía Đông, thời gian bắt đầu đăng ký. Canh bạc lớn nhất của cậu sắp sửa diễn ra.

Cậu kiểm tra lại lần cuối trang phục của mình – chiếc quần jean và áo phông đen đơn giản, khoác ngoài chiếc áo gió mỏng màu xám. Trông cậu không khác gì một thanh niên bình thường chuẩn bị tham gia sự kiện, đủ để hòa lẫn vào đám đông. Sau khi ăn nhanh bữa sáng bằng bánh mì và sữa mua sẵn, Khuê hít một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân. Cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhất có thể, đã thiết lập xác suất hỗ trợ cho việc đăng ký và thể hiện tiềm năng. Phần còn lại, đành trông chờ vào vận may và... tiềm năng thực sự của cơ thể này vậy.

Ra khỏi nhà nghỉ, cậu bắt xe buýt đến Trung Tâm Hội Nghị Quốc Tế Phong Thành. Khi đến gần địa điểm, không khí đã trở nên náo nhiệt hẳn lên. Từng dòng người, chủ yếu là thanh thiếu niên ở độ tuổi 17-18, đang nô nức đổ về phía Sảnh Triển Lãm Phía Đông. Nhiều người đi cùng cha mẹ, bạn bè, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ hồi hộp, hy vọng xen lẫn lo âu. Tiếng cười nói, tiếng bàn tán về các loại dị năng, tiếng động viên nhau vang lên khắp nơi. An ninh được bố trí dày đặc hơn ngày thường, chủ yếu để điều tiết dòng người và giữ gìn trật tự, nhưng không tạo cảm giác quá căng thẳng. Có những biển chỉ dẫn lớn được dựng lên, hướng dẫn người tham gia đến các khu vực khác nhau: khu vực đăng ký thông thường, khu vực chờ, và một khu vực nhỏ hơn được đánh dấu "Đăng Ký Bổ Sung / Trường Hợp Đặc Biệt".

Tim Khuê đập nhanh hơn một chút khi nhìn thấy tấm biển đó. Ít nhất thì thông tin cậu tìm được là chính xác. Cậu hít một hơi nữa, hòa vào dòng người, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, hướng về phía quầy đăng ký đặc biệt.

Hàng chờ ở đây ngắn hơn nhiều so với khu vực đăng ký thông thường, chỉ có khoảng chục người. Đúng như Khuê quan sát, đa phần là những người trông lớn tuổi hơn 18 một chút, hoặc những trường hợp có người giám hộ đi kèm với vẻ mặt lo lắng và một tập hồ sơ dày cộp trên tay. Khuê đứng vào cuối hàng, cố gắng không tỏ ra quá khác biệt.

Thời gian chờ đợi trôi qua chậm chạp. Khuê nghe loáng thoáng vài câu chuyện của những người đứng trước: người thì đăng ký lại sau khi lần đầu kiểm tra không có kết quả, người thì gặp vấn đề về giấy tờ do chuyển vùng, người thì có giấy giới thiệu từ một tổ chức nào đó... Mỗi người một hoàn cảnh, nhưng đều chung một hy vọng về việc thức tỉnh siêu năng lực.

Rồi cũng đến lượt Khuê. Cậu bước tới quầy, đối mặt với một nữ nhân viên mặc đồng phục màu xanh nhạt của Trung Tâm, gương mặt khá nghiêm túc.

"Chào cậu, cậu cần đăng ký gì?" Cô nhân viên hỏi, giọng đều đều.

Khuê cố gắng nở một nụ cười có phần ngượng nghịu, bắt đầu trình bày câu chuyện đã chuẩn bị sẵn, giọng hơi run để tăng thêm phần đáng tin: "Dạ chào chị. Em... em muốn hỏi xem có thể đăng ký tham gia kiểm tra thức tỉnh hôm nay được không ạ? Em... thực sự không có giấy tờ tùy thân. Em bị mất trí nhớ từ vài năm trước, được một gia đình tốt bụng cưu mang ở quê nhưng họ không biết làm giấy tờ cho em. Em nghe nói hôm nay có Nghi Lễ Thức Tỉnh, em năm nay 19 tuổi rồi nhưng chưa từng được kiểm tra. Em rất muốn thử một lần ạ..."

Cô nhân viên nhìn Khuê đánh giá, ánh mắt dừng lại một chút trên quần áo đơn giản nhưng sạch sẽ của cậu. Cô gõ vài phím trên máy tính trước mặt, rồi ngẩng lên.

"Theo quy định, mọi công dân tham gia Nghi Lễ Thức Tỉnh đều phải xuất trình Căn cước Công dân hợp lệ." Cô nói rõ ràng, không có vẻ gì là thông cảm.

Tim Khuê chùng xuống. Nhưng cậu vẫn cố gắng níu kéo: "Dạ em biết là khó ạ, nhưng em thực sự không có giấy tờ gì cả. Liệu có... có cách nào ngoại lệ không chị? Em chỉ muốn được kiểm tra tiềm năng thôi ạ."

Cô nhân viên hơi nhíu mày, có vẻ đang cân nhắc. "Trường hợp không có giấy tờ như cậu đúng là rất phức tạp." Cô im lặng vài giây, rồi nói tiếp, "Tuy nhiên, đối với những người trong độ tuổi có khả năng thức tỉnh cao mà chưa từng kiểm tra, chúng tôi có một quy trình sàng lọc sơ bộ. Cậu sẽ phải cung cấp một số thông tin cơ bản và lấy dấu vân tay để chúng tôi đối chiếu nhanh với hệ thống dữ liệu cốt lõi."

Dấu vân tay! Nó đến rồi! Khuê cố gắng giữ cho mặt không biến sắc.

"Nếu kiểm tra nhanh không phát hiện vấn đề nghiêm trọng tức thời nào, ví dụ như nằm trong danh sách truy nã đặc biệt, cậu có thể được phép vào khu vực chờ để tham gia kiểm tra thức tỉnh chính thức," cô nhân viên giải thích. "Nhưng tôi phải nhấn mạnh, đây chỉ là cho phép tham gia kiểm tra. Việc xác minh và hoàn thiện hồ sơ thân phận của cậu sẽ phải được tiến hành kỹ lưỡng sau đó bởi bộ phận chuyên trách. Hồ sơ của cậu sẽ được đánh dấu là 'cần xác minh đặc biệt'."

Đây chính xác là những gì Khuê hy vọng và cũng lo sợ nhất. Cậu có cơ hội được vào trong, nhưng cái mác "cần xác minh đặc biệt" và việc dấu vân tay đã được lấy sẽ là một quả bom nổ chậm treo lơ lửng. Cậu thầm cầu nguyện cho xác suất 90% "không bị giữ lại ngay lập tức" mà cậu đã thiết lập phát huy tác dụng.

"Dạ, em hiểu ạ! Em đồng ý kiểm tra sơ bộ!" Khuê vội vàng đáp, sợ cô nhân viên đổi ý.

Cô nhân viên gật đầu, đưa cho cậu một tờ phiếu đơn giản. "Điền thông tin cơ bản vào đây: họ tên, tuổi, quê quán khai báo. Sau đó đến quầy số 3 bên kia để lấy dấu vân tay và nhận số báo danh tạm thời."

Khuê run run cầm lấy tờ phiếu, dùng cái tên giả Trần Hạo, tuổi 19, quê quán ở một tỉnh miền núi xa xôi hẻo lánh mà cậu bịa ra. Điền xong, cậu bước đến quầy số 3 theo chỉ dẫn. Một nhân viên an ninh mặc đồng phục ngồi đó với một thiết bị quét vân tay nhỏ gọn.

"Đặt ngón trỏ phải vào đây," người nhân viên nói ngắn gọn.

Khuê nuốt nước bọt, làm theo hướng dẫn. Cảm giác lạnh lẽo từ mặt kính của máy quét truyền đến đầu ngón tay. Cậu nhìn chăm chú vào màn hình nhỏ trên thiết bị, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thanh trạng thái chạy... kết nối... đối chiếu...

Vài giây dài như cả thế kỷ trôi qua. Rồi, một tiếng "bíp" nhẹ vang lên, và màn hình hiển thị một dòng chữ màu vàng: "Không tìm thấy dữ liệu trùng khớp. Không có cảnh báo."

Người nhân viên an ninh hơi nhíu mày nhìn dòng chữ, rồi nhìn Khuê, gõ vài thứ lên bàn phím kết nối với thiết bị. "Hừm, lại một ca 'trắng' thông tin. Được rồi." Anh ta in ra một mã số tạm thời dán lên tờ phiếu của Khuê. "Cầm cái này vào khu vực chờ A. Hồ sơ của cậu sẽ được chuyển sang bộ phận xác minh sau."

Khuê thở phào nhẹ nhõm đến mức suýt khuỵu xuống. Thành công rồi! Ít nhất là bước đầu tiên. Dữ liệu "trắng" của cậu không gây ra báo động đỏ ngay lập tức, chỉ bị đánh dấu lại. Xác suất 90% đã hoạt động hoàn hảo. Cậu vội vàng cảm ơn người nhân viên rồi đi nhanh về phía khu vực chờ A theo chỉ dẫn, cố gắng hòa mình vào đám đông trước khi có ai kịp để ý đến sự bất thường của cậu.

Khu vực chờ A là một sảnh cực lớn, chứa được hàng ngàn người. Không khí ở đây đặc quánh sự hồi hộp và lo lắng. Tiếng nói chuyện rì rầm, tiếng thở sâu, tiếng lẩm nhẩm cầu nguyện. Hầu hết là những gương mặt trẻ măng, mắt sáng lên niềm hy vọng về một tương lai phi thường. Thỉnh thoảng, Khuê lại thấy vài người tự tin thể hiện những dấu hiệu năng lực yếu ớt – một đốm lửa nhỏ trên đầu ngón tay, một luồng gió nhẹ xoáy quanh bàn tay, một vật nhỏ khẽ rung lên... Cậu tìm một góc tường trống, ngồi xuống, lặng lẽ quan sát và chờ đợi. Cậu cảm thấy mình thật lạc lõng – một kẻ gian lận, một người đến từ thế giới khác, đang cố gắng trà trộn vào một nghi lễ thiêng liêng của họ.

Thời gian chờ đợi kéo dài. Các loa phát thanh trong sảnh liên tục thông báo quy trình, gọi tên từng nhóm theo số báo danh vào các khu vực kiểm tra khác nhau được bố trí sâu bên trong. Khuê kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng, dãy số tạm thời của cậu cũng được gọi. Cậu đứng dậy, hòa vào một nhóm khoảng năm mươi người khác, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên vào khu vực kiểm tra chính thức. Bên trong được chia thành nhiều dãy, mỗi dãy có nhiều trạm kiểm tra khác nhau.

Trạm đầu tiên là Đo Lường Năng Lượng Tiềm Ẩn. Khuê bước lên một bệ kim loại hình tròn. Ngay lập tức, cậu cảm thấy có những luồng quét vô hình chạy dọc cơ thể. Các cột đèn LED trên một màn hình lớn phía trước dao động nhẹ rồi dừng lại ở mức rất thấp, gần như không đáng kể. Nhân viên phụ trách ghi lại kết quả vào máy tính bảng với vẻ mặt không mấy ấn tượng.

Trạm thứ hai là Kiểm Tra Tinh Thần Lực. Cậu được yêu cầu đội một chiếc mũ bảo hiểm kỳ lạ có gắn nhiều cảm biến. Một loạt hình ảnh, âm thanh và các kích thích tinh thần khác được chiếu vào tâm trí cậu. Cậu cảm thấy hơi khó chịu, đau đầu nhẹ, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, tập trung vào xác suất 70% "thể hiện tốt tiềm năng". Kết quả trên màn hình cũng chỉ hiển thị ở mức trung bình.

Trạm thứ ba là Đánh Giá Tương Thích Nguyên Tố. Cậu đứng trong một buồng kính nhỏ, lần lượt tiếp xúc với các luồng khí nóng, lạnh, các tia lửa điện yếu, gió thổi nhẹ... Cơ thể cậu không có phản ứng gì đặc biệt, không cảm thấy khó chịu nhưng cũng không có sự cộng hưởng nào rõ rệt. Kết quả: không có khuynh hướng nguyên tố nổi trội.

Trạm cuối cùng là Kiểm Tra Phản Ứng Thể Chất. Chỉ là vài bài kiểm tra đơn giản về tốc độ phản xạ, sức bền, sức bật... Kết quả của Khuê chỉ ở mức trung bình của một thanh niên khỏe mạnh, không có gì đặc biệt.

Hoàn thành tất cả các bài kiểm tra, Khuê cảm thấy một sự thất vọng lớn lao đang xâm chiếm. Cậu hoàn toàn bình thường! Không có dấu hiệu nào của năng lượng tiềm ẩn, không có sức mạnh tinh thần đặc biệt, không có tương thích nguyên tố, thể chất cũng chỉ ở mức trung bình. Có vẻ như cơ thể đến từ Trái Đất của cậu hoàn toàn không có chút tiềm năng siêu phàm nào. Vậy là canh bạc này đã thất bại? Xác suất 70% "thể hiện tốt tiềm năng" chẳng có ý nghĩa gì nếu tiềm năng đó bằng không.

Cậu được hướng dẫn đến một khu vực chờ khác, nơi mọi người tập trung để xem kết quả cuối cùng được hiển thị trên các màn hình lớn treo trên tường. Không khí ở đây còn căng thẳng hơn cả lúc chờ vào kiểm tra. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán nhiều người. Vài cô gái đã bật khóc vì quá lo lắng.

Khuê tìm một góc đứng, tim đập loạn xạ. Giờ thì sao? Khi kết quả "Không Thức Tỉnh" hoặc "Cấp F" của cậu hiện lên, liệu nhân viên an ninh có đến "mời" cậu đi vì cái hồ sơ "cần xác minh đặc biệt" kia không? Cậu bắt đầu hối hận vì đã không thử liều lĩnh thiết lập xác suất thức tỉnh một dị năng cấp cao ngay từ đầu. Nhưng giờ đã quá muộn.

Từng dãy số báo danh và tên lần lượt hiện lên trên màn hình, kèm theo kết quả Thức Tỉnh, Cấp Bậc và Loại Dị Năng (nếu có). Tiếng reo hò sung sướng vỡ òa khi có người đạt cấp C, cấp B. Tiếng thở dài thất vọng, tiếng nức nở khi kết quả là "Chưa Thức Tỉnh" hoặc chỉ là cấp F yếu ớt.

Rồi, dãy số tạm thời của Khuê xuất hiện. Cậu nín thở, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Số BD Tạm Thời: 734-SPCL

Họ Tên (Khai Báo): Trần Hạo

Tuổi (Khai Báo): 19

Trạng Thái: Đã Thức Tỉnh

Cấp Bậc: Không Xác Định

Loại Hình: Không Rõ

Khuê đứng hình.

Đã Thức Tỉnh? Cậu... cậu thức tỉnh thật sao? Nhưng... Cấp Bậc: Không Xác Định? Loại Hình: Không Rõ? Cái quái gì thế này?

Cậu dụi mắt, nhìn lại lần nữa. Không sai! Kết quả vẫn y như vậy. Nó không phải là cấp F, cũng không phải bất kỳ cấp bậc nào từ E đến S. Nó là "Không Xác Định". Loại hình cũng là "Không Rõ". Chưa từng có kết quả nào như vậy được hiển thị trên màn hình từ nãy đến giờ.

Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xào khi mọi người chú ý đến kết quả kỳ lạ của cậu. "Không Xác Định? Là sao vậy?" "Chưa từng thấy kết quả này bao giờ." "Hay là máy móc bị lỗi?"

Ngay lúc Khuê còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một nữ nhân viên mặc đồng phục nghiêm túc, có vẻ là cấp quản lý, đã bước nhanh về phía cậu.

"Cậu là Trần Hạo, số báo danh tạm thời 734-SPCL?" Cô hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng ánh mắt lại nhìn cậu đầy dò xét.

"Dạ... dạ phải," Khuê lắp bắp.

"Kết quả kiểm tra của cậu có một số điểm bất thường," cô nhân viên nói. "Mời cậu đi theo tôi đến phòng tư vấn đặc biệt để làm rõ hơn."

Bị chỉ đích danh. Bị gọi là "bất thường". Bị mời vào "phòng tư vấn đặc biệt". Trái tim Khuê lại một lần nữa nhảy lên cổ họng. Đây rốt cuộc là họa hay là phúc đây?