Chương 8: Kết Quả Bất Thường và Tấm Căn Cước Tạm Thời
Trái tim Phong Chi Khuê như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi cậu bước theo nữ nhân viên có gương mặt nghiêm túc. Cậu không biết mình đang được dẫn đến đâu, để làm gì. Kết quả kiểm tra "Không Xác Định / Không Rõ" kia là tốt hay xấu? Liệu có phải cậu đã bị phát hiện ra điều gì bất thường, và giờ là lúc bị "xử lý" hay không? Hàng loạt câu hỏi và kịch bản tồi tệ nhất chạy đua trong đầu cậu.
Họ đi qua vài hành lang khá yên tĩnh, khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt ở khu vực kiểm tra công cộng. Nơi này có vẻ là khu vực làm việc nội bộ hoặc các phòng chức năng đặc biệt của Trung Tâm. Cuối cùng, nữ nhân viên dừng lại trước một cánh cửa màu trắng có gắn biển "Phòng Tư Vấn Đặc Biệt 3". Cô gõ cửa nhẹ hai tiếng rồi mở cửa, ra hiệu cho Khuê đi vào.
"Đây là Trần Hạo, trường hợp có kết quả kiểm tra Không Xác Định vừa rồi," cô nói với người bên trong, rồi quay sang Khuê, "Cậu vào đi." Nói xong, cô đóng cửa lại, để lại Khuê một mình đối mặt với người ngồi trong phòng.
Đó không phải là một phòng thẩm vấn lạnh lẽo như Khuê lo sợ, mà là một văn phòng tư vấn khá chuyên nghiệp. Diện tích không lớn, bài trí đơn giản với một chiếc bàn làm việc, hai chiếc ghế tựa, một tủ tài liệu và một chậu cây cảnh nhỏ đặt trên bệ cửa sổ. Có một camera giám sát nhỏ gắn ở góc trần, nhưng ngoài ra không có gì đáng sợ cả. Không khí khá yên tĩnh và có phần trang trọng.
Ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông trạc tứ tuần, dáng người hơi gầy, đeo cặp kính gọng vàng trông rất trí thức. Ông có mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu và tỏ ra khá ôn hòa. Ông không mặc đồng phục như các nhân viên khác mà chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây sẫm màu. Khí chất của ông giống một nhà nghiên cứu hoặc một chuyên gia tâm lý hơn là một nhân viên hành chính thông thường.
"Mời cậu ngồi," người đàn ông chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, mỉm cười nhẹ. "Cứ tự nhiên. Cậu uống chút nước nhé?"
"Dạ... dạ thôi ạ, cháu cảm ơn," Khuê hơi lúng túng ngồi xuống, cảm giác đề phòng vẫn dâng cao. Cậu không biết người này là ai và muốn gì ở cậu.
Người đàn ông gật đầu, tự giới thiệu: "Tôi là Minh, phụ trách bộ phận phân tích và đánh giá các trường hợp đặc biệt tại Trung Tâm. Chắc cậu đang thắc mắc tại sao lại được mời đến đây."
Khuê gật đầu thay cho câu trả lời.
"Chào cậu Trần Hạo," ông Minh nói tiếp, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, "Kết quả kiểm tra thức tỉnh của cậu khá đặc biệt. 'Cấp Bậc: Không Xác Định' và 'Loại Hình: Không Rõ' không phải là kết quả mà chúng tôi thường xuyên ghi nhận. Điều này về cơ bản có nghĩa là các thiết bị kiểm tra tiêu chuẩn của chúng tôi không thể phân loại hoặc đo lường chính xác được tiềm năng hay dạng năng lực (nếu có) của cậu."
Ông Minh dừng lại một chút, quan sát phản ứng của Khuê. Thấy cậu vẫn giữ vẻ mặt có phần ngơ ngác và bối rối (một phần là thật, một phần là diễn), ông tiếp tục hỏi một cách nhẹ nhàng:
"Cậu khai báo là mình bị mất trí nhớ và không có giấy tờ tùy thân, đúng không? Cậu có thể kể lại một chút về hoàn cảnh của mình không? Ví dụ như cậu nhớ được điều gì cuối cùng trước khi mất trí nhớ? Hay gần đây cậu có cảm thấy điều gì khác thường trong cơ thể hoặc tinh thần không?"
Đây rồi, những câu hỏi thăm dò. Khuê đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cậu cố gắng giữ giọng nói có chút run rẩy, ánh mắt thể hiện sự hoang mang đúng mực.
"Dạ... đúng ạ. Cháu thực sự không nhớ gì nhiều về trước kia cả. Chỉ nhớ mang máng tên mình là Trần Hạo. Có người nói tìm thấy cháu lang thang ở vùng núi phía Bắc vài năm trước, rồi được một gia đình tốt bụng cưu mang... nhưng họ cũng không biết làm giấy tờ cho cháu thế nào," cậu kể lại câu chuyện đã chuẩn bị, cố gắng giữ sự mơ hồ. "Gần đây... cháu cũng không thấy gì quá đặc biệt ạ. Chỉ thỉnh thoảng thấy người khỏe hơn một chút, hoặc đầu óc tỉnh táo hơn thôi ạ. Cháu cũng không hiểu kết quả kiểm tra 'Không Xác Định' kia nghĩa là gì nữa."
Cậu cúi đầu xuống, tỏ vẻ buồn bã và lạc lõng. Đồng thời, cậu thầm thiết lập xác suất: "Xác suất ông Minh tạm thời tin vào câu chuyện của mình, đủ để không nghi ngờ ngay lập tức về việc mình là kẻ xuyên việt hay có bí mật gì quá lớn, là 75%. Xác suất mình giữ được bình tĩnh, trả lời trôi chảy và không để lộ sơ hở nào trong cuộc nói chuyện này là 85%."
Ông Minh im lặng lắng nghe, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt sau cặp kính vẫn giữ vẻ bình tĩnh khó đoán. Ông dường như không hoàn toàn tin, nhưng cũng không tỏ ra nghi ngờ gay gắt. Có lẽ xác suất 75% đang có tác dụng, hoặc ông đã gặp quá nhiều trường hợp kỳ lạ rồi.
Sau một hồi im lặng, ông Minh lên tiếng, chuyển sang giải thích về kết quả kiểm tra: "Trường hợp 'Không Xác Định / Không Rõ' như của cậu tuy hiếm gặp nhưng không phải là chưa từng có. Có một vài khả năng có thể xảy ra."
Khuê ngẩng lên lắng nghe chăm chú.
"Thứ nhất," ông Minh nói, "Có thể cậu sở hữu một tiềm năng siêu phàm tiềm ẩn rất sâu, chưa đến thời điểm bộc phát mạnh mẽ nên các thiết bị đo lường năng lượng tiêu chuẩn chưa ghi nhận được rõ ràng. Nhưng chắc chắn là có 'thứ gì đó' ở đó, khác với người hoàn toàn không có tiềm năng."
"Thứ hai, có thể cậu sở hữu một loại dị năng hoàn toàn mới, đột biến, có cấu trúc năng lượng hoặc cơ chế hoạt động khác biệt so với các loại hình đã biết. Những dị năng dạng này thường cần có một sự kiện kích hoạt đặc biệt hoặc cần thời gian quan sát lâu dài mới có thể xác định được bản chất."
"Thứ ba, đôi khi, những cá nhân có tiềm năng cực kỳ cao, ở cấp bậc S hoặc thậm chí cao hơn, cũng có thể cho ra kết quả đo lường ban đầu không ổn định, gây nhiễu thiết bị và dẫn đến kết quả 'Không Xác Định'. Tuy nhiên, trường hợp này cực kỳ hiếm."
Ông Minh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Khuê. "Dù là khả năng nào, thì kết quả này cũng có nghĩa là chúng tôi không thể xếp cậu vào nhóm 'Chưa Thức Tỉnh'. Theo quy định, cậu sẽ được ghi nhận chính thức với trạng thái: Đã Thức Tỉnh - Loại Hình và Cấp Bậc đang chờ điều tra xác minh."
Nghe đến đây, tim Khuê đập nhanh hơn. Vậy là cậu không bị coi là người thường thất bại trong bài kiểm tra. Cậu đã "thức tỉnh", dù theo một cách không rõ ràng. Đây có phải là cơ hội không?
Như đọc được suy nghĩ của Khuê, ông Minh nói tiếp: "Việc cậu được ghi nhận là 'Đã Thức Tỉnh (Chờ Xác Minh)' cũng làm thay đổi tình hình liên quan đến vấn đề thân phận của cậu."
Khuê nín thở chờ đợi.
"Thông thường, việc xác minh thân phận cho người không giấy tờ rất phức tạp và mất thời gian," ông Minh giải thích. "Tuy nhiên, đối với những người đã được xác nhận là có tiềm năng siêu phàm hoặc đã thức tỉnh, dù chưa rõ cấp bậc, chúng tôi có chính sách hỗ trợ đặc biệt hơn. Trung Tâm có thể cấp cho cậu một 'Thẻ Căn Cước Tạm Thời - Đối Tượng Chờ Xác Minh Siêu Phàm'."
Một tấm thẻ căn cước tạm thời! Khuê suýt reo lên vì sung sướng, nhưng cố gắng kìm lại. Đây đúng là thứ cậu cần nhất lúc này!
"Thẻ này," ông Minh tiếp tục, "sẽ cung cấp cho cậu một thân phận pháp lý cơ bản trong thời gian chờ đợi. Cậu có thể dùng nó để thuê nhà ở một số khu vực nhất định, tìm kiếm các công việc phổ thông không yêu cầu chuyên môn cao, sử dụng một số dịch vụ công cộng cơ bản. Nó sẽ giúp cậu ổn định cuộc sống bước đầu."
Đúng là chiếc phao cứu sinh! Khuê cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Nhưng ông Minh chưa nói hết. "Tuy nhiên, đi kèm với thẻ tạm thời này là một số điều kiện bắt buộc."
Khuê tập trung lắng nghe. Cậu biết không có gì là miễn phí cả.
"Thứ nhất, cậu sẽ nằm trong danh sách theo dõi đặc biệt của Trung Tâm. Cậu phải định kỳ đến đây để báo cáo tình hình, thực hiện các bài kiểm tra theo dõi và đánh giá lại năng lực. Lịch trình cụ thể chúng tôi sẽ thông báo sau, có thể là hàng tháng hoặc hàng quý."
"Thứ hai, chúng tôi có thể sẽ đề nghị cậu tham gia một chương trình huấn luyện sơ bộ hoặc ở tại cơ sở giám sát của Trung Tâm trong một thời gian để tiện cho việc quan sát và đánh giá tiềm năng siêu phàm của cậu một cách chặt chẽ hơn."
Nghe đến đây, Khuê lập tức cảnh giác. Ở tại cơ sở giám sát? Tham gia chương trình huấn luyện bắt buộc? Điều này đi ngược lại hoàn toàn mong muốn độc lập của cậu.
"Thứ ba," ông Minh nói tiếp, "Cậu phải cam kết hợp tác đầy đủ với mọi cuộc điều tra trong tương lai liên quan đến việc xác minh thân phận thật sự và bản chất năng lực của cậu. Và cuối cùng, thẻ này chỉ là tạm thời. Để có được căn cước công dân chính thức, cậu vẫn phải hoàn thành quy trình xác minh sinh trắc học đầy đủ (bao gồm mống mắt, có thể cả ADN) khi chúng tôi yêu cầu."
Vậy là vấn đề sinh trắc học vẫn còn đó, chỉ là tạm thời được trì hoãn. Nhưng có một tấm thẻ tạm thời và thời gian để chuẩn bị cũng đã là quá tốt rồi. Giờ chỉ còn vấn đề về việc bị giám sát và huấn luyện bắt buộc kia.
Khuê hít một hơi sâu, cân nhắc lời lẽ. Cậu cần tấm thẻ này, nhưng không thể đánh mất tự do.
"Cháu... cháu thực sự rất biết ơn sự giúp đỡ của Trung Tâm và của bác ạ," Khuê nói với giọng chân thành, có chút xúc động. "Việc có được thẻ căn cước tạm thời đúng là điều cháu không dám mơ tới. Cháu hoàn toàn đồng ý với việc đến báo cáo và kiểm tra định kỳ, cũng như sẽ hợp tác hết mình với việc điều tra sau này ạ."
Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp với vẻ hơi ngần ngại nhưng kiên quyết: "Tuy nhiên, về việc ở tại cơ sở giám sát hay tham gia chương trình huấn luyện... thực sự là cháu chỉ muốn tìm một công việc đơn giản trước mắt, thuê một chỗ ở nhỏ để tự mình ổn định cuộc sống, làm quen dần với thành phố này. Cháu nghĩ rằng có một cuộc sống bình thường sẽ tốt hơn cho việc ổn định tâm lý sau khi bị mất trí nhớ ạ. Cháu hứa sẽ không gây rắc rối gì và sẽ luôn giữ liên lạc, đến trình diện đúng hẹn ạ."
Cậu thầm thiết lập xác suất: "Xác suất ông Minh chấp nhận cho mình được tự do sinh hoạt bên ngoài, không bắt buộc ở tại cơ sở giám sát hay tham gia huấn luyện ngay, chỉ cần tuân thủ báo cáo định kỳ, là 70%."
Ông Minh nhìn Khuê một lúc lâu, ánh mắt khó đoán. Ông gõ nhẹ ngón tay lên bàn, dường như đang đánh giá tình hình. Có lẽ ông thấy câu chuyện "ổn định tâm lý" của Khuê cũng có phần hợp lý, hoặc có lẽ xác suất 70% đang nhẹ nhàng tác động lên suy nghĩ của ông, hoặc đơn giản là trường hợp "Không Xác Định" như Khuê hiện tại chưa bị coi là mối đe dọa cần giám sát 24/7.
Cuối cùng, ông Minh gật đầu chậm rãi. "Được rồi. Trung Tâm tôn trọng nguyện vọng ổn định cuộc sống của cậu. Trước mắt, cậu có thể tự thu xếp chỗ ở và sinh hoạt bên ngoài. Nhưng phải nhớ, tuyệt đối tuân thủ lịch trình báo cáo và kiểm tra. Bất kỳ dấu hiệu bất hợp tác hoặc hành vi đáng ngờ nào cũng sẽ khiến cậu bị đưa vào diện giám sát bắt buộc ngay lập tức. Rõ chưa?"
"Dạ rõ! Cháu xin hứa ạ! Cảm ơn bác rất nhiều!" Khuê mừng rỡ, vội vàng đáp.
Ông Minh không nói thêm,หยิบ điện thoại nội bộ lên, gọi vài cuộc ngắn gọn. Một lúc sau, có nhân viên mang đến một máy chụp ảnh và một máy in thẻ nhỏ. Khuê được yêu cầu chụp ảnh chân dung ngay tại chỗ. Sau đó, nhân viên nhập thông tin (tên giả Trần Hạo, tuổi 19, quê quán khai báo...) và dữ liệu vân tay đã lấy trước đó vào hệ thống.
Chỉ khoảng mười phút sau, một tấm thẻ căn cước bằng nhựa cứng đã được in ra. Nó có màu xanh nhạt đặc trưng, có ảnh chân dung của Khuê, tên Trần Hạo, tuổi 19, một mã số định danh tạm thời, và một dòng chữ đỏ nổi bật ở cuối: "Tình trạng: Chờ Xác Minh Siêu Phàm". Mặt sau thẻ có một vài thông tin cơ bản khác và ngày cấp, ngày hết hạn tạm thời (thường là 6 tháng hoặc 1 năm).
Ông Minh cầm tấm thẻ, đưa cho Khuê cùng một tờ giấy ghi lịch trình báo cáo dự kiến (lần đầu sau 1 tháng) và thông tin liên lạc của bộ phận phụ trách theo dõi trường hợp của cậu.
"Cầm lấy đi, Trần Hạo," ông nói. "Đây là cơ hội để cậu bắt đầu lại. Hãy sử dụng nó một cách có trách nhiệm. Và đừng quên, việc tìm ra cậu thực sự là ai vẫn là mục tiêu cuối cùng của chúng tôi và cũng nên là của cậu."
Khuê run run nhận lấy tấm thẻ. Cảm giác mát lạnh của tấm nhựa trong tay cậu lúc này còn quý giá hơn cả 5 triệu Vân tệ vừa nhận được. Nó là bằng chứng cho sự tồn tại hợp pháp của cậu, dù chỉ là tạm thời, tại thế giới này.
"Cháu cảm ơn bác Minh ạ. Cháu sẽ không quên," Khuê nói, cúi đầu chào rồi cẩn thận cất tấm thẻ vào ví.
Rời khỏi phòng tư vấn đặc biệt, bước ra khỏi tòa nhà Trung Tâm Đăng Ký Siêu Phàm dưới ánh mắt tò mò của vài người còn sót lại, Khuê cảm thấy như vừa trải qua một cuộc chiến cân não. Cậu đã thành công trong canh bạc lớn nhất của mình. Cậu không còn là một bóng ma hoàn toàn nữa.
Nhưng niềm vui và sự nhẹ nhõm nhanh chóng bị thay thế bởi những câu hỏi mới. Kết quả "Không Xác Định / Không Rõ" kia thực sự có ý nghĩa gì? Liệu cậu có thực sự thức tỉnh một dị năng nào đó mà các máy móc không nhận diện được, hay đó chỉ là sự nhiễu loạn gây ra bởi Hệ Thống Xác Suất hoặc bản chất xuyên việt của cậu? Và giờ đây, cậu đang nằm trong diện "theo dõi đặc biệt", với một quả bom hẹn giờ là việc xác minh sinh trắc học và thân phận trong tương lai.
Tấm thẻ căn cước tạm thời trong túi vừa là tấm vé vào cửa, vừa là một sợi dây xích vô hình. Cậu đã có được sự tự do tạm thời, nhưng làm thế nào để biến nó thành vĩnh viễn? Làm thế nào để đối phó với những cuộc kiểm tra định kỳ sắp tới? Và quan trọng hơn, làm thế nào để khám phá ra bản chất thực sự của cái gọi là "thức tỉnh" vừa xảy ra với mình?
Con đường phía trước vẫn còn rất dài và đầy thử thách.