Chương 10: Cuộc Sống Mới, Nỗi Lo Cũ và Thực Hành Xác Suất

Chương 10: Cuộc Sống Mới, Nỗi Lo Cũ và Thực Hành Xác Suất

Sau khi ổn định tại căn phòng trọ mới ở quận Bình Tây, Phong Chi Khuê bắt đầu đối mặt với một thực tế khác: duy trì cuộc sống. Năm triệu Vân tệ tuy không ít, nhưng nếu chỉ tiêu mà không có thu nhập, nó cũng sẽ cạn kiệt nhanh chóng, nhất là khi cậu còn phải trả tiền thuê nhà hàng tháng và đối mặt với những chi phí không lường trước được trong tương lai, bao gồm cả việc "xác minh thân phận đặc biệt" kia. Hơn nữa, việc có một công việc, dù là đơn giản, cũng là một cách tốt để hòa nhập, tạo vỏ bọc và quan sát xã hội này từ bên trong.

Cậu bắt đầu hành trình tìm việc. Với tấm thẻ căn cước tạm thời ghi rõ "Chờ Xác Minh Siêu Phàm" và không có bất kỳ bằng cấp hay kinh nghiệm nào, lựa chọn của cậu khá hạn chế. Cậu nhắm đến những công việc lao động phổ thông, bán thời gian: phụ bếp, rửa chén, nhân viên kho, giao hàng bằng xe đạp, dọn dẹp... những công việc ít đòi hỏi giấy tờ phức tạp và thường xuyên thiếu người.

Việc tìm kiếm ban đầu không mấy suôn sẻ. Nhiều nơi thẳng thừng từ chối khi thấy tấm thẻ căn cước tạm thời, số khác lại yêu cầu người bảo lãnh hoặc kinh nghiệm làm việc. Khuê bắt đầu cảm thấy hơi nản lòng. Năng lực Xác Suất có thể giúp cậu tìm thấy chỗ ở, trúng số, nhưng có vẻ như việc thuyết phục một ông chủ khó tính tuyển dụng một kẻ không rõ lai lịch lại là chuyện khác.

"Không lẽ lại phải dùng xác suất ép người ta nhận mình?" Khuê nghĩ thầm, nhưng rồi lại lắc đầu. "Làm vậy lộ liễu quá, dễ gây nghi ngờ."

Cậu quyết định tiếp cận một cách tinh tế hơn. "Hệ thống, hỗ trợ tìm kiếm. Xác suất tôi tìm được ít nhất 2 đến 3 lời mời phỏng vấn trong vòng 3 ngày tới, cho các công việc bán thời gian phù hợp với tình trạng hiện tại của tôi (phụ bếp, kho hàng, dọn dẹp...), từ những nơi làm việc chấp nhận thẻ ID tạm thời và có môi trường làm việc không quá phức tạp, là 85%."

Trong vòng hai ngày sau đó, đúng như xác suất được thiết lập, Khuê nhận được ba cuộc gọi mời phỏng vấn: một vị trí dọn dẹp tại tòa nhà văn phòng, một chân phụ kho cho siêu thị nhỏ, và một vị trí phụ bếp kiêm rửa chén tại một quán ăn bình dân gần khu cậu ở.

Cậu quyết định đi phỏng vấn ở quán ăn trước vì nó gần và có vẻ ít đòi hỏi thủ tục hơn. Quán ăn tên "Cơm Nhà Quê", không lớn lắm nhưng khá đông khách vào giờ trưa. Ông chủ quán là một người đàn ông trung niên trông khá phúc hậu nhưng ánh mắt lại rất tinh tường, bụng hơi phệ, tay áo xắn cao.

Ông xem qua tấm thẻ căn cước tạm thời của Khuê, khẽ nhíu mày. "Trần Hạo, 19 tuổi... Chờ xác minh siêu phàm à? Sao không có căn cước chính thức?"

Khuê lặp lại câu chuyện đã chuẩn bị: "Dạ, cháu bị mất trí nhớ, không có giấy tờ gốc ạ. Vừa rồi cháu có tham gia kiểm tra thức tỉnh ở Trung Tâm, kết quả hơi đặc biệt nên họ cấp thẻ tạm thời và yêu cầu chờ xác minh thêm ạ." Cậu cố gắng tỏ ra thật thà và hơi đáng thương.

Ông chủ nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân. "Chưa làm bếp bao giờ đúng không?"

"Dạ... chưa ạ. Nhưng cháu khỏe mạnh, chịu khó, học hỏi nhanh ạ! Cháu sẽ cố gắng hết sức!" Khuê khẳng định chắc nịch.

Ông chủ im lặng suy nghĩ, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Khuê thầm niệm trong đầu: "Xác suất ông chủ bỏ qua sự nghi ngờ ban đầu và đồng ý nhận mình vào làm thử việc, dựa trên thái độ thành thật và cam kết chịu khó, là 70%."

Một lúc sau, ông chủ thở dài. "Thôi được rồi. Quán đang thiếu người phụ việc. Nhìn cậu cũng có vẻ thật thà. Cho cậu làm thử việc một tuần, lương 80 ngàn một buổi (chiều tối). Làm được thì ký hợp đồng thời vụ, không được thì nghỉ. Chịu không?"

"Dạ chịu ạ! Cháu cảm ơn chú nhiều!" Khuê mừng rỡ rối rít.

Vậy là cậu đã có công việc đầu tiên tại thế giới này. Công việc phụ bếp kiêm rửa chén khá vất vả. Khuê phải làm quen với việc đứng nhiều giờ liền, tay chân luôn phải hoạt động, từ nhặt rau, thái hành, sơ chế nguyên liệu cho đến đối mặt với chồng bát đĩa bẩn cao như núi sau mỗi giờ cao điểm. Mùi dầu mỡ, tiếng dao thớt, tiếng quát tháo của đầu bếp chính... tất cả đều mới lạ và có phần khắc nghiệt so với cuộc sống chỉ biết cắm mặt vào game trước đây của cậu.

Nhưng Khuê không hề than vãn. Cậu xem đây là một trải nghiệm cần thiết. Công việc tuy mệt nhưng giúp cậu có thu nhập, có một lịch trình ổn định, và quan trọng hơn là cơ hội để quan sát, lắng nghe và học cách hòa nhập vào cuộc sống bình thường của người dân Phong Thành. Nó cũng giúp cậu hiểu rằng, dù có siêu năng lực trong tay, cậu vẫn phải bắt đầu từ những điều cơ bản nhất để tồn tại.

Đồng thời, cuộc sống thường nhật và công việc lặp đi lặp lại này cũng vô tình trở thành môi trường lý tưởng để Khuê thực hành và làm quen sâu hơn với năng lực Kiểm Soát Xác Suất của mình, theo một cách tinh tế và ít gây chú ý nhất.

Cậu không còn cố gắng tạo ra những thay đổi lớn lao hay những sự kiện phi thường nữa. Thay vào đó, cậu tập trung vào việc "điều chỉnh nhẹ" các xác suất nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày, giống như việc tinh chỉnh các thông số trong game vậy.

Khi rửa bát, cậu thầm nghĩ: "Xác suất mình không làm rơi vỡ cái bát nào trong cả buổi làm hôm nay là 98%." Và quả thực, dù đôi lúc lóng ngóng, chồng bát đĩa vẫn được xử lý an toàn.

Khi phụ bếp thái rau, cậu tập trung: "Xác suất tốc độ và chất lượng thái rau của mình đủ làm bếp trưởng hài lòng là 75%." Những lời phàn nàn từ bếp trưởng khó tính giảm hẳn đi.

Thậm chí, khi thấy một món ăn nào đó chuẩn bị hơi nhiều nguyên liệu, cậu tinh nghịch nghĩ: "Xác suất khách hàng gọi món Gà Xào Sả Ớt trong một tiếng tới tăng thêm 20%." Và lạ thay, đơn đặt hàng món đó lại nhiều hơn hẳn so với bình thường một chút.

Trên đường đi làm về, cậu thử nghiệm: "Xác suất đèn giao thông ở ngã tư tiếp theo chuyển sang màu xanh khi mình vừa đi tới là 80%." Đa phần các lần thử đều thành công, giúp cậu tiết kiệm được vài phút chờ đợi.

"Xác suất trời không đổ mưa lớn trong vòng một tiếng nữa, đủ để mình về đến nhà, là 85%." Và những cơn mưa rào bất chợt dường như luôn "né" cậu một cách kỳ lạ.

Qua những lần thực hành nhỏ nhặt này, Khuê dần nhận ra vài điều. Việc thay đổi các xác suất nhỏ (tăng/giảm vài chục phần trăm) dường như tốn ít "sức" hơn và ít gây cảm giác mệt mỏi hay đau đầu hơn so với việc ép một xác suất từ 0% lên 100%. Nó giống như việc "nương theo dòng chảy" thay vì "bẻ cong" hoàn toàn thực tại. Cậu bắt đầu có cảm giác kiểm soát năng lực một cách tinh tế hơn, gần như bản năng, giống như việc điều khiển một nhân vật trong game đã quá quen thuộc. Cậu vẫn chưa hiểu rõ giới hạn hay cơ chế sâu xa của nó, càng chưa dám nghĩ đến việc "bỏ qua nhân quả", nhưng ít nhất, cậu đã biến nó thành một công cụ hữu ích và tiện lợi trong cuộc sống hàng ngày mà không quá lộ liễu.

Thời gian cứ thế trôi đi. Một tuần, hai tuần, rồi gần một tháng kể từ ngày cậu tham gia Nghi Lễ Thức Tỉnh. Cuộc sống của Khuê dần đi vào quỹ đạo. Ban ngày đi làm thêm ở quán ăn, buổi tối về nhà trọ nghỉ ngơi, tìm hiểu thông tin trên mạng, và thỉnh thoảng đi dạo khám phá thành phố. Cậu đã quen hơn với nhịp sống ở Phong Thành, biết thêm nhiều về các khu vực, các loại siêu năng lực phổ biến, tình hình an ninh trật tự (thông qua tin tức và những gì quan sát được).

Cậu cũng nghe ngóng thêm được vài tin đồn về "thiếu gia họ Long" kia – Long Bạch Sinh. Có vẻ cậu ta đúng là một "nam châm rắc rối" thứ thiệt, liên tục dính vào các vụ ẩu đả với các thiếu gia khác, những cuộc phiêu lưu tình cờ khám phá ra di tích cổ, hay những màn thể hiện sức mạnh hệ Lôi ấn tượng gây chú ý. Tuy nhiên, đó vẫn chỉ là những câu chuyện ở một thế giới khác xa với cuộc sống làm thuê bình lặng hiện tại của Khuê. Cậu không có ý định dính líu gì đến nhân vật chính "hào quang tỏa sáng" đó.

Nhưng ngày đến Trung Tâm Đăng Ký Siêu Phàm để báo cáo định kỳ lần đầu tiên đang đến rất gần. Đó là lời nhắc nhở thường trực về tình trạng "tạm thời" và "chờ xác minh" của cậu. Cảm giác bất an lại len lỏi trở lại.

Họ sẽ hỏi gì? Họ có tiến hành kiểm tra gì thêm không? Liệu có ai nghi ngờ về cái tên Trần Hạo và câu chuyện mất trí nhớ của cậu không? Cái kết quả "Không Xác Định / Không Rõ" kia liệu có bị đem ra mổ xẻ lại?

Khuê dành vài ngày cuối cùng trước lịch hẹn để chuẩn bị tâm lý. Cậu xem lại kỹ thông tin về công việc, địa chỉ nhà trọ mới, các hoạt động thường ngày của mình – những thứ cậu có thể sẽ phải khai báo. Cậu chuẩn bị sẵn một vài câu trả lời hợp lý cho những câu hỏi có thể được đặt ra về tình trạng sức khỏe, về việc có cảm nhận được năng lực gì đặc biệt hay không (cậu quyết định sẽ trả lời là không). Cậu cũng chọn bộ quần áo tươm tất nhưng không quá nổi bật cho ngày hẹn.

"Lần này cũng phải nhờ vào mi rồi," Khuê nhìn vào khoảng không, thầm giao tiếp với Hệ thống hoặc chính năng lực của mình. "Xác suất buổi kiểm tra định kỳ đầu tiên tại Trung Tâm diễn ra một cách suôn sẻ, các nhân viên phụ trách không quá khắt khe hay đào sâu vào những điểm đáng ngờ, và mình có thể trả lời các câu hỏi một cách trôi chảy, hợp lý, không bị phát hiện điều gì bất thường dẫn đến rắc rối lớn là 85%."

Cậu biết mình không thể mãi dựa dẫm vào xác suất để che giấu mọi thứ. Nhưng ít nhất, trong giai đoạn đầu tiên này, khi cậu còn yếu ớt và chưa có chỗ đứng vững chắc, nó là công cụ tốt nhất để đảm bảo an toàn.

Đêm trước ngày hẹn, Khuê nằm trên giường, trằn trọc. Công việc làm thuê, cuộc sống bình lặng tạm thời này có vẻ an toàn, nhưng cậu biết đó không phải là đích đến cuối cùng. Sức mạnh Kiểm Soát Xác Suất này quá lớn lao để chỉ dùng cho việc vặt vãnh hàng ngày. Thế giới siêu phàm ngoài kia đầy rẫy nguy hiểm nhưng cũng ẩn chứa vô vàn cơ hội và bí ẩn. Kết quả thức tỉnh kỳ lạ của cậu vẫn là một dấu hỏi lớn. Và trên hết, cậu vẫn chưa biết tại sao mình lại xuyên việt đến đây, Hệ thống này thực sự là gì, và liệu có cách nào để trở về nhà hay không.

Việc báo cáo định kỳ ngày mai chỉ là một bước nhỏ trong một hành trình dài và gian nan phía trước. Cậu cần phải mạnh mẽ hơn, không chỉ về mặt năng lực mà còn cả về kỹ năng thực tế, kiến thức và sự khôn ngoan để đối mặt với tương lai bất định. Suy nghĩ về việc cần phải có "thực lực" cụ thể hơn, có thể tự bảo vệ mình khi xác suất không kịp can thiệp, lại một lần nữa nhen nhóm trong đầu cậu.

Bình minh ngày hôm sau cuối cùng cũng đến. Khuê hít một hơi thật sâu, khoác chiếc áo gió màu xám, kiểm tra lại tấm thẻ căn cước tạm thời trong ví, rồi mở cửa, bước ra ngoài, hướng về phía Trung Tâm Đăng Ký Siêu Phàm. Hy vọng xác suất 85% kia đủ để cậu vượt qua cửa ải này một cách êm thấm.