Có một điều Dương Dịch Trần chưa từng nói với ai: Cậu thường tự hỏi mình có thật sự "sống" không – hay chỉ là đang đóng vai một học sinh phổ thông bình thường, đi học, về nhà, cười khi cần và im lặng đúng lúc.
Cậu không trầm cảm. Cũng không "khác người" theo kiểu mọi người hay nói. Chỉ là… trong đầu cậu lúc nào cũng có hai tiếng nói: một cái quan sát thế giới, một cái thì quan sát chính mình.
Và cái thứ hai thường xuyên thắng thế.
Hôm đó là thứ Tư. Tiết thể dục.
Dịch Trần ngồi ngoài sân, dưới tán cây, trong khi lớp đang đá bóng. Cậu viện cớ đau đầu. Không ai thắc mắc. Thầy giáo thể dục còn chẳng buồn hỏi, chỉ gật gù ghi vào sổ điểm danh.
Cậu nhìn sân bóng. Đám bạn hò hét, chạy, va chạm. Tất cả đều sống hết mình trong khoảnh khắc đó. Còn cậu? Cậu đang sống qua cái gì?
Ánh nắng xuyên qua tán cây, chiếu đốm loang lổ lên vở. Cậu rút cây bút ra, vẽ nguệch ngoạc – vài đường cong, vài dấu chấm, rồi dừng lại ở một nét đậm kéo dài: một cái bóng người đứng lẻ loi.
Cậu không thích nói chuyện về bản thân. Khi ai đó hỏi: "Cậu nghĩ gì?", cậu luôn lảng tránh bằng cách gật đầu, mỉm cười hoặc chuyển chủ đề. Không phải vì không có gì để nói. Mà vì có quá nhiều, mà không ai thật sự muốn nghe.
Một lần, hồi lớp 9, cậu từng thử viết nhật ký. Ghi đến trang thứ tư thì xé bỏ. Không phải vì xấu hổ. Mà vì cảm giác… không ai đọc. Không ai hiểu. Thậm chí bản thân cậu đọc lại cũng thấy mọi thứ mơ hồ.
Nhưng gần đây, có một thứ đang thay đổi.
Một ai đó, chính xác hơn.
Cậu không rõ từ bao giờ, ánh mắt của Tô Nhược Hy bắt đầu hiện lên trong suy nghĩ mình như một câu hỏi chưa lời đáp. Cô không nói nhiều. Không dễ gần. Nhưng mỗi lời cô nói đều có trọng lượng. Như thể cô cũng đang sống với hai lớp suy nghĩ giống cậu.
Sau buổi thể dục, cậu lên lớp, mở điện thoại xem giờ. Màn hình hiện thông báo:
"Tô Nhược Hy đã gửi lời mời kết bạn."
Tim cậu đập lệch nửa nhịp.
Không phải cô chủ động. Cũng không phải bất ngờ – vì có lẽ cô đã tìm thấy ID cậu qua nhóm lớp chung.
Nhưng… cô đã gửi.
Cậu chấp nhận. Không nhắn gì.
Hai mươi phút sau, cô gửi tin:
"Cậu có đọc sách không?"
Dịch Trần ngẩn ra. Rồi trả lời:
"Có. Mỗi tuần một cuốn. Không cố, chỉ quen thế rồi."
Vài giây sau, Nhược Hy nhắn tiếp:
"Tớ muốn mượn một cuốn. Cuốn nào khiến cậu thấy… mình không cô đơn?"
Câu hỏi đó như móc từ đâu đó sâu trong ngực cậu ra thứ gì đó lâu rồi chưa chạm tới.
Cậu gõ, rồi xóa. Gõ lại, rồi lại xóa.
Cuối cùng, cậu gửi:
"Kafka – Hóa thân. Nhưng đọc xong có thể thấy cô đơn hơn."
Cô trả lời sau vài phút:
"Vậy là đúng người rồi. Tớ cũng không sợ cô đơn."