"Tôi thấy chứ. Tôi biết chứ."
Trước mặt cậu là một con chim nhỏ đang thoi thóp trong ngõ. Gió sớm thổi nhẹ, làm lớp lông ướt sũng của nó rung khẽ từng nhịp. Nó không kêu. Không giãy. Chỉ run lên, nằm im lặng trong vũng nước đọng từ đêm qua, như thể sự sống đang cạn dần mà chẳng cần một ai biết đến.
Dương Dịch Trần đứng yên. Không cúi xuống. Không đưa tay ra.
Cậu biết mình không cứu được. Và… cậu nghĩ mình không nên cứu.
Không phải vì cậu lạnh lùng. Mà bởi cậu hiểu: có những thứ, dù mình muốn cũng chẳng thay đổi được gì. Đôi khi, đứng nhìn thôi đã là quá sức.
Vài giây sau, cậu quay đi. Không vội. Không day dứt. Nhưng trong đầu, hình ảnh ấy mắc lại như một gai nhỏ – không đau, chỉ cứa âm ỉ mỗi khi chạm vào suy nghĩ.
Cậu không biết rằng, ở khúc rẽ cách đó vài mét, có một người cũng đứng im lặng.
Tô Nhược Hy.
Cô cầm ô, tóc vẫn còn ẩm sau cơn mưa sáng. Không bước tới. Không lên tiếng.
Chỉ nhìn – rất lâu – rồi cũng lặng lẽ quay đi.
Ở trường, mọi thứ vẫn như mọi ngày. Người ta nói chuyện về bài kiểm tra, đồ ăn vặt mới mở gần cổng, thầy giáo khó tính mới chuyển tới. Ai cũng có thứ để nói. Duy chỉ có Dịch Trần là không.
Tiết năm, trời lại đổ mưa.
Tiếng mưa gõ lộp bộp lên mái tôn hành lang. Âm thanh không át được tiếng ồn lớp học, nhưng với Dịch Trần, nó như một tấm kính ngăn cách – cậu thấy mình đứng ngoài tất cả, một lần nữa.
Tô Nhược Hy bước vào lớp khi chuông vừa reo. Áo đồng phục ướt nhẹ ở phần vai, tóc vẫn còn hơi bết. Nhưng ánh nhìn của cô vẫn thế – tỉnh táo, bình thản, có phần xa cách.
Cô đi ngang qua bàn cậu, tay đặt xuống một quyển sách:
"Hóa thân" – Franz Kafka.
Không một lời. Không tờ giấy. Không nụ cười.
Dịch Trần ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô. Ngắn thôi. Nhưng có gì đó trong mắt cô khiến cậu cảm thấy như cô đã nhìn thấy điều gì đó nơi mình – và không rời đi.
Tiết học trôi qua. Cậu không tập trung nổi. Cứ nhìn cuốn sách rồi lại nhìn ra mưa. Có điều gì đó nghẹn lại trong cổ họng, mà cậu không thể gọi tên.
Cuối giờ, lúc thu dọn sách vở, cậu thấy một mảnh giấy nhỏ kẹp trong trang đầu:
"Cậu không lạnh, nhưng chắc cậu hiểu cảm giác bị mưa thấm từ bên trong."
Cậu đọc lại một lần. Rồi gập lại, nhét vào túi áo.
Và lần đầu tiên, trong rất lâu, Dương Dịch Trần muốn mình đủ can đảm để không quay đi.