CHƯƠNG 8: ĐÂU PHẢI AI CŨNG CHỌN ĐƯỢC CÁCH MÌNH TAN VỠ

Hôm đó, trời mưa từ chiều.

Dịch Trần quên mang ô. Cậu lặng lẽ đứng trong mái hiên một tiệm tạp hóa cũ gần đường tàu, đợi mưa ngớt. Tay áo ướt, tóc dính nước, cặp sách trễ nải sau lưng.

Một chiếc xe máy dừng lại cách đó vài bước. Người đàn ông mặc áo đen, không đội mũ bảo hiểm, nhìn về phía cậu. Ánh mắt không lạ — nhưng có gì đó khiến Dịch Trần thấy gai sống lưng.

"Cậu là Dương Dịch Trần?" – giọng khàn, thấp.

Cậu không trả lời. Người kia bước xuống xe.

"Tao có chuyện muốn hỏi mày. Liên quan đến ba mày."

Một tiếng vang nổ ra trong đầu như đấm vào màng nhĩ. Cái tên đó – ba – là thứ Dịch Trần cố né tránh suốt bao năm.

"Tao không biết ông ta đang trốn ở đâu, nhưng tao chắc chắn mày biết."

Dịch Trần nhíu mày. Cảm giác mưa rơi lên mặt không còn lạnh, mà bỏng rát. Người đàn ông tiến lại, rút từ túi áo ra một bức ảnh đã nhàu. Hình ảnh mờ nhòe nhưng cậu nhận ra — là ba mình, hồi còn trẻ.

"Tụi tao từng tin ông ấy. Nhưng ông ấy phản. Mày nghĩ mày sẽ không dính dáng sao?"

Dịch Trần lùi lại nửa bước. Cái mái hiên cũ kỹ phía sau lưng như co hẹp lại. Cậu cảm thấy mình bị dồn vào góc — không phải bằng bạo lực, mà bằng những thứ vô hình: ký ức, huyết thống, và lời nói như lưỡi dao.

Người đàn ông tiến thêm. Tay đã đặt lên vai cậu.

"Mày biết đấy, đôi khi con cái phải trả nợ thay cha."

Cái gì đó trong Dịch Trần bật tung.

Một cú hất mạnh, không cần nghĩ.

Người đàn ông loạng choạng, nhưng không ngã.

Ánh mắt Dịch Trần lúc đó… không còn bình tĩnh. Không lạnh lùng. Mà như thể ai đó đã tháo tung chốt an toàn bên trong.

Cậu cười.

Không lớn. Không khinh thường. Mà là kiểu cười rạn nứt — như một tấm kính chịu quá nhiều áp lực cuối cùng cũng vỡ vụn.

"Tôi không chọn được cha mình." – giọng cậu trầm xuống, khô khốc.

"Nhưng ông cũng đừng mong tôi nhận món nợ không phải của tôi."

Người đàn ông lùi lại, hơi sững. Không phải vì lời nói, mà vì ánh mắt.

Cái nhìn của một đứa trẻ không còn gì để mất — và không còn sợ điều gì nữa.

Dịch Trần bước vào mưa. Không chạy, không che đầu.

Cơn mưa nuốt lấy cậu, từng giọt như đục rỗng người.

Lúc ấy, trong đầu cậu trống rỗng. Không có hình ảnh gì, không có giọng nói nào, ngoại trừ một câu lặp đi lặp lại:

"Nếu sớm muộn gì cũng tan vỡ, ít nhất để tôi tự tay làm điều đó."

Trên hành lang tầng ba, một cô gái nhìn ra sân trường đầy nước, tay siết lấy cuốn sổ ghi chép. Tô Nhược Hy không hiểu vì sao mình lại thấy bất an từ chiều.

Cô không biết Dịch Trần đã đứng giữa cơn mưa như vậy. Cũng không biết… cậu đã cười kiểu gì.

Nhưng chẳng hiểu sao… trong lòng có cảm giác:

Một điều gì đó trong cậu vừa gãy.