CHƯƠNG 9: CÓ NHỮNG VẾT CẮT KHÔNG CHẢY MÁU

Hôm sau, Dịch Trần không đến lớp.

Không một lời báo, không một ai hỏi. Trường học vẫn như cũ, mọi thứ vẫn như chưa từng có sự vắng mặt của ai đó.

Chỉ có Tô Nhược Hy là để ý. Cô nhìn chỗ trống ở bàn cuối và thấy khó chịu.

Chiều, cô mượn danh nghĩa "trả tập vở hôm trước mượn" rồi xin ra khỏi lớp sớm. Dò theo địa chỉ nhà mà cô từng thấy một lần thoáng qua trong hồ sơ của lớp, cô tìm đến một khu chung cư cũ nằm sau khu dân cư im ắng.

Cửa không khóa.

Cô gõ một tiếng. Không ai trả lời.

Nhưng khi vừa định quay đi, cánh cửa hé mở, phát ra tiếng kẽo kẹt. Từ trong bóng tối, Dịch Trần bước ra.

Áo cậu nhăn. Mắt thiếu ngủ. Gương mặt cậu lạnh hơn bình thường, nhưng không cố che giấu. Không phải kiểu lạnh lùng có kiểm soát. Mà là kiểu "tôi đã quá mệt để cố nữa rồi".

Tô Nhược Hy đứng im. Không đưa tập vở. Không hỏi han.

Chỉ hỏi:

"Cậu ổn chứ?"

Dịch Trần im lặng một lúc lâu. Rồi đáp, như đang đọc một bản tin không cảm xúc:

"Tôi vừa nhận được một lá thư của mẹ tôi… gửi từ viện tâm thần."

Không gian đặc lại.

Tô Nhược Hy không biết phải nói gì.

Dịch Trần tựa lưng vào cửa. Nhìn lên trần nhà. Mắt mờ đi không phải vì xúc động, mà vì… cạn cảm xúc.

"Mẹ tôi từng là người dũng cảm nhất mà tôi biết. Nhưng bà gãy. Và tôi nghĩ một phần là do tôi."

Cậu cười. Nụ cười giống hôm qua – méo mó và gượng gạo như nắn từ đá ra.

"Tôi không cứu được ai. Kể cả chính mình."

Tô Nhược Hy bước tới một bước. Rồi im lặng. Không chạm vào. Không an ủi sáo rỗng.

Chỉ đứng gần cậu hơn.

"Cậu sai rồi." – cô nói nhỏ.

"Cậu đang tự chống chọi với tất cả. Không ai như vậy mà lại vô dụng cả."

Cả hai đứng đó, trong im lặng.

Không khí không nhẹ hơn. Nỗi buồn không biến mất.

Nhưng Dịch Trần cảm thấy lần đầu tiên có người nhìn thấy những vết cắt trong mình — dù chúng không chảy máu, dù chúng không hiện rõ.

Và lạ thay… cậu không thấy mình phải giấu nữa.