CHƯƠNG 11: KHÔNG PHẢI NƠI ẨN NÁU, MÀ LÀ CHỖ MÌNH CÓ THỂ THỞ

Hôm đó là một chiều thứ sáu.

Sau tiết cuối, lớp học như một bãi chiến trường tan tác. Bạn bè túm tụm rủ nhau đi trà sữa, chơi game, la hét về bài kiểm tra sắp tới. Tô Nhược Hy đứng ngoài hết tất cả.

Cô đeo tai nghe, nhưng không mở nhạc.

Chỉ để không phải nghe thứ âm thanh ồn ào của một thế giới mà cô chưa từng thấy thuộc về.

Dịch Trần không về cùng cô hôm nay.

Cô đã để lại một mảnh giấy nhỏ gài vào ngăn bàn cậu:

"Chiều nay, nếu cậu muốn. Gặp tôi ở cuối đường Phượng Tím. Đúng 5h."

Không có lời giải thích. Không ép. Không hứa.

4:59 PM. Dịch Trần đến.

Cô đã đứng đó từ trước, áo khoác mỏng, tóc buộc gọn, mắt nhìn về phía xa – nơi con đường dẫn tới một ngọn đồi cỏ không tên.

Cô đưa tay vẫy cậu, nhẹ.

Không hỏi sao cậu đến. Không hỏi có chắc không.

Chỉ nói:

"Đi thôi."

Họ đi bộ khoảng mười lăm phút.

Rồi đường phố nhường chỗ cho cây cỏ, tiếng còi xe dần chìm vào tiếng gió. Trên đỉnh đồi, có một mái nhà gỗ nhỏ – đã cũ, phủ rêu, nhưng sạch. Dường như từng là một chòi nghỉ cũ kỹ cho khách leo núi, nay bị bỏ quên.

Tô Nhược Hy mở cửa. Trong đó không có gì ngoài một tấm nệm mỏng, vài cuốn sách đã ố vàng, và một khung cửa sổ nhìn xuống cả thành phố.

"Tôi đến đây khi cảm thấy… không còn đủ tiếng nói cho mình." – cô nói, mắt không rời cửa sổ.

"Không ai biết chỗ này. Bây giờ thì… có cậu."

Họ ngồi xuống. Không nói nhiều.

Ánh nắng cuối ngày đổ dài trên nền gỗ. Gió lùa qua khe cửa. Thành phố phía dưới mờ dần trong sương mỏng.

Dịch Trần nhìn những cuốn sách trong góc.

Một cuốn mở sẵn. Có đoạn gạch chân:

"Có những người không cần ai hiểu, nhưng vẫn mong một người không hỏi gì mà ngồi cạnh."

Cậu không hỏi tại sao cô ghi chú điều đó.

Chỉ nhẹ nói:

"Tôi hiểu."

Lúc họ rời khỏi đồi, trời đã nhá nhem tối. Cả hai cùng im lặng bước xuống con dốc nhỏ, cạnh nhau. Không gần quá, cũng không xa quá.

Tô Nhược Hy không nói gì, nhưng lòng nhẹ hơn.

Và Dịch Trần, trong khoảnh khắc hiếm hoi ấy, không cảm thấy mình là người lạ trong cuộc sống của chính mình.