Gió lạnh tràn vào từ khe cửa hở, mang theo hơi nước của một thành phố lạ nơi rìa hành tinh Epsilon Prime. Trong bóng tối của căn phòng kín, Zara mở mắt. Một trần nhà kim loại xám xịt, những vệt sáng đỏ chạy chầm chậm theo đường dây điện ngầm phía trên đầu. Cô cảm thấy nhói nơi thái dương – vết cấy sinh học mới được khâu kín.
"Cô tỉnh rồi."
Giọng nói vang lên từ góc phòng. Một người đàn ông bước ra, gương mặt khuất trong bóng. Dáng người cao gầy, mặc áo khoác dài như thể vừa bước ra từ thời đại cổ xưa.
"Anh là ai?" – Zara cất giọng khàn, tay cô bất giác đưa lên chạm vào vết thương.
"Người đưa cô thoát khỏi lò sát sinh của Aeon."
Zara bật ngồi dậy, nhưng dây trói mềm trên tay đã kịp siết nhẹ. "Thoát? Tôi không cần ai cứu mình."
Người đàn ông cười. "Vậy tại sao cô lại phản bội chúng?"
Cô im lặng.
Zara không thích từ "phản bội". Với cô, mọi thứ chỉ là chọn đúng bên. Và Aeon… đã từ lâu không còn là bên đúng.
Cô nhớ lại – những đêm thao thức khi thấy hàng nghìn dân thường bị giam cầm vì nghi ngờ mang gen đột biến. Những cuộc họp kín, nơi mà lệnh thủ tiêu được viết bằng những thuật ngữ nghe như lệnh hành chính: "Loại bỏ rủi ro tiềm tàng", "Bảo vệ trật tự gen".
Zara từng tin vào Leona, vào Kai, vào lý tưởng ban đầu của Liên Minh. Nhưng cô đã tận mắt thấy dữ liệu mà Aeon cố giấu – hàng chục thí nghiệm trên con người, biến họ thành thứ vũ khí sinh học chỉ để "phòng ngừa tương lai".
Người đàn ông ngồi xuống trước mặt cô, đặt một tấm hình trên bàn – là một cậu bé với đôi mắt nâu đậm và mã ADN bị đánh dấu "Không đạt chuẩn nhân chủng".
"Đứa trẻ này là ai?" Zara hỏi.
"Em trai cô."
Cô chết lặng.
"Cậu bé từng sống trong một khu bảo hộ sinh học ở quận Sao Bắc, bị đưa đi từ năm 10 tuổi. Cô không tìm được cậu ta vì cậu đã bị liệt vào chương trình Cleansweep – quét sạch nhiễm gen." Người đàn ông nói tiếp, giọng không cảm xúc. "Tôi là một phần của Axiom. Và chúng tôi biết sự thật, điều mà Liên Minh không bao giờ để lộ."
Zara nhìn chằm chằm vào bức ảnh, một ký ức vỡ vụn dần ghép lại – em trai cô, Leo, người cô nghĩ đã chết vì một tai nạn di cư. Không, hóa ra cậu đã bị Aeon loại bỏ, chỉ vì mang gen đột biến không được công nhận.
"Vậy mục tiêu của các người là gì?" – cô thì thào.
"Phá hủy toàn bộ nền tảng của Liên Minh. Không phải để thống trị, mà để thiết lập lại trật tự thật sự: tự do thông tin, tự do tiến hóa."
Zara cười nhạt. "Tự do nào lại cần bắt cóc tôi và gắn chip theo dõi trong não?"
"Vì cô là vũ khí," người đàn ông đáp. "Và vũ khí chỉ hữu dụng khi biết rõ nó sẽ hướng về đâu."
Một cánh cửa bật mở. Một cô gái bước vào, khuôn mặt quen thuộc đến lạ – một cựu thành viên của đội đặc nhiệm Echo mà Zara từng huấn luyện. Ánh mắt người ấy nói thay tất cả: Cô không đơn độc.
Zara nhắm mắt lại, thở chậm.
Cô không còn tin vào lằn ranh rõ ràng giữa đúng và sai nữa. Nhưng có một điều cô chắc chắn: nếu Axiom đang muốn dùng cô làm đòn bẩy, thì cô sẽ khiến chúng phải trả giá. Và nếu Aeon thực sự phản bội tất cả những gì từng thề nguyện… thì thế giới này xứng đáng được đốt lên lần nữa – để tái sinh.