Chương 85: Hội đông sao xám thức tỉnh

Trong khoảng không vĩnh hằng không có thời gian, nơi không ánh sáng nào có thể chạm tới, Mhara – thực thể đầu tiên của Hội Đồng Sao Xám – mở mắt.

Không phải mắt sinh học, mà là một dạng ý thức quan sát, xuyên qua mọi lớp hiện thực, mọi lớp vật lý và siêu hình học. Nó từng bị giam cầm bởi chính những sinh vật mà giờ đây đã biến mất. Và giờ, khi những ký ức ánh sáng bắt đầu trỗi dậy – nó cảm thấy lối thoát.

Tầng Tàn Dư rạn nứt. Không ai biết vì sao, nhưng chính quyết định của Zara – đọc lại những ký ức ánh sáng, đã đánh thức Mhara. Vì những ký ức đó không chỉ ghi lại lịch sử... mà còn là nơi ẩn thân cuối cùng của những sinh mệnh bất tử bị lãng quên.

Zara bước vào vùng giao thoa giữa ánh sáng và ký ức, nơi linh hồn có thể va chạm như những gợn sóng. Cô mang theo một bản thể phụ – một dạng sao chép ý thức tạm thời, để bảo vệ chính mình khỏi bị đồng hóa bởi ký ức vô định.

Trong không gian lấp lánh những đoạn ký ức vỡ vụn – như ảnh mờ trôi nổi giữa những dòng photon – cô nhìn thấy:

Một đứa trẻ đứng khóc giữa hành tinh đang cháy rụi. Một cặp tình nhân nắm tay nhau khi hố đen nuốt chửng mặt trời họ gọi là nhà. Một con tàu rách nát trôi lạc, nơi phi hành đoàn cất tiếng hát ru để không phát điên trong cô độc.

Tất cả là ký ức ánh sáng – và tất cả đang nhìn cô.

Bất ngờ, mọi ký ức ngưng đọng. Một giọng nói vang lên, dường như đến từ chính bên trong tâm trí cô:

"Zara – kẻ viết lại thực tại. Ngươi đã quên rằng mọi điều được viết ra… đều phải trả giá."

Zara quay lại. Một khối năng lượng xám, không hình dạng, không giới hạn, đang co cụm lại thành thứ gì đó gần giống… một khuôn mặt.

Mhara.

Nó không tấn công. Nó quan sát.

"Ngươi đến đây để đối thoại? Vậy hãy nghe câu hỏi đầu tiên của ta. Khi tất cả bị xóa, vì sao ký ức lại không chết?"

Zara không trả lời ngay. Cô cảm thấy không gian xung quanh đang đổi màu – ánh sáng biến dạng thành bóng tối, thời gian trở thành nhịp đập chậm chạp trong đầu cô.

Cuối cùng, cô thì thầm:

"Bởi vì ký ức không nằm trong dữ liệu. Nó nằm trong cảm xúc."

Mhara cười – không phải tiếng cười, mà là một dao động rung lắc cả chiều không gian.

"Vậy cảm xúc chính là lỗi hệ thống của các ngươi. Và ta… là tàn tích của lỗi ấy."

Ở trung tâm điều khiển tại Trái Đất Mới, Tarek cảm thấy rùng mình. Không một thiết bị nào còn dò được tín hiệu từ Zara. Cô đang bị hút sâu vào không gian mà ngay cả Người Kiến Tạo cũng không thể can thiệp.

Unit Z thì thầm:

"Hội Đồng đang kết nối lại các mảnh ký ức. Nếu không ngăn được… chúng sẽ viết lại vũ trụ bằng nỗi oán hận đã bị lãng quên."

Tarek siết chặt bàn tay.

"Chuẩn bị cho khả năng chiến tranh ký ức."