Chương 86: Cuộc chiến cảm xúc

Không phải chiến tranh bằng vũ khí. Không phải va chạm bằng phi thuyền, tàu chiến hay pháo năng lượng. Mà là cuộc chiến trong tầng ý thức – nơi cảm xúc biến thành vũ khí, nơi nỗi đau, tình yêu, sự mất mát... trở thành mã lệnh chiến đấu.

Zara đang bị vây quanh bởi ký ức của hàng tỷ sinh linh đã tan biến. Những mảnh ký ức này, dưới tác động của Mhara, đang kết hợp lại thành một dạng tồn tại mới – một Ký Ức Hợp Nhất chứa đầy mâu thuẫn và cảm xúc cực đoan.

Chúng không biết mình là ai, không nhớ mình đến từ đâu, chỉ biết mình từng cảm nhận, từng yêu, từng sợ hãi, từng thù hận.

Và giờ, chúng hướng tất cả về phía Zara – ngọn nguồn kích hoạt.

Trong trung tâm điều khiển, Tarek và Unit Z đang khẩn cấp đồng bộ với đội Phân Tầng Ý Thức. Đây là đội quân đặc biệt, không chiến đấu bằng thể xác mà nhúng mình vào các dòng cảm xúc nguyên bản, giải mã – hoặc tiêu diệt – những dòng ký ức bất ổn.

Tarek: "Kích hoạt cảm ứng tầng 7. Chúng ta cần một biểu cảm gốc để xung khắc với Ký Ức Hợp Nhất."

Unit Z: "Chỉ có một biểu cảm đủ mạnh để đối đầu với nó: Sự tha thứ."

Trong không gian ký ức, Zara bắt đầu tan rã. Từng mảnh tâm trí cô bị bào mòn, chèn ép bởi những tiếng hét, tiếng khóc, tiếng cầu xin... Chúng không ngừng đổ lỗi:

"Tại sao ngươi để hành tinh chúng ta bị thiêu đốt?" "Ngươi là người đã chọn giải mã ký ức! Chính ngươi đã đánh thức bóng tối!" "Ngươi có thể cứu chúng ta! Ngươi đã không làm!"

Zara muốn hét lên rằng cô không phải Thượng Đế. Nhưng cô biết điều đó không có ích.

Thay vì phản kháng, cô đưa tay chạm vào từng ký ức.

Một người mẹ mất con.

Một đứa trẻ lạc loài.

Một chiến binh chết trận.

Một nhà khoa học bị phản bội.

Cô không cố gắng lý giải, chỉ chia sẻ cảm xúc, cho họ thấy nỗi đau của chính cô, những lần cô mất đi đồng đội, phải giết để tồn tại, bị buộc lựa chọn giữa sự sống và đạo đức.

Cô khóc – không phải vì sợ, mà vì đồng cảm.

Tầng ký ức bắt đầu thay đổi. Một vài dòng cảm xúc chuyển màu – từ đỏ giận dữ sang xanh dịu dàng. Những ký ức đầu tiên tha thứ cho chính mình, rồi tha thứ cho cô.

Mhara gào thét – cảm xúc đang thoát khỏi kiểm soát của nó.

"Không! Các ngươi không được tha thứ! Các ngươi là lỗi! Các ngươi là vết nhơ của thực tại!"

Nhưng sự tha thứ lan nhanh như một chuỗi phản ứng cảm xúc dây chuyền. Và khi Zara ôm lấy hình hài vô định của Mhara, không phải để hủy diệt, mà để chấp nhận – thì thực thể cổ đại kia bắt đầu… tan chảy.

Mhara không phải ác thần.

Mhara là nỗi đau chưa từng được thừa nhận.

Và lần đầu tiên, nó được ôm lấy.

Toàn bộ tầng ký ức vỡ ra thành hàng triệu cánh hoa ánh sáng, trôi nổi, nhẹ nhàng. Zara được trả lại cơ thể, nhưng trong tâm trí, cô mang theo những mảnh nhỏ từ Mhara – và một phần hiểu biết vượt ngoài không gian.

Unit Z nói trong tai nghe:

"Cô đã không chiến đấu. Cô đã cảm."