Ánh sáng trong không gian kỳ dị đó dần dịu xuống, để lộ một khung cảnh đầy ám ảnh. Những hình thể vô định trôi lơ lửng xung quanh như các vì tinh tú sống, phát ra những làn sóng năng lượng khiến đầu óc mọi người quay cuồng. Dưới chân họ không có nền, chỉ là một mặt phẳng vô hình, lơ lửng giữa hư không.
Tarek siết chặt nắm tay, thốt lên:
“Chúng ta đang ở đâu… Đây là chiều không gian gì vậy?”
Min nhìn quanh, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy hoang mang. Cô chưa từng thấy qua bất kỳ dữ liệu hay công trình khoa học nào mô tả một nơi như thế này.
Một tiếng vọng vang lên từ hư không – không phải qua âm thanh, mà bằng suy nghĩ.
“Các ngươi là những kẻ đầu tiên xuyên qua được Lưỡng Hồi Môn. Sự tò mò... sẽ là thử thách của các ngươi.”
Yuna bịt tai, cố gắng xua đi tiếng nói vang vọng trong đầu, nhưng nó vẫn ở đó, như một dòng suy nghĩ xa lạ xâm nhập vào não bộ cô.
“Chúng ta không có ý xâm phạm! Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu... tìm kiếm sự sống!” – Yuna hét lớn, giọng cô vang vọng giữa hư vô.
Bóng sáng phía xa dần biến đổi, tụ lại thành một hình dạng: một thực thể bán trong suốt, như tinh thể sống, cao hơn ba mét, không có mắt mũi, nhưng lại phát ra một nguồn năng lượng khiến cả không gian run lên.
“Các ngươi đến từ phía bên kia – nơi thời gian là đường thẳng. Ở đây, thời gian là một vòng xoắn. Và những gì các ngươi muốn... có thể khiến mọi thứ sụp đổ.”
Min nắm chặt cổ tay điều khiển vẫn đeo trên người. Cô biết đây không phải là lúc để phản ứng bằng sợ hãi.
“Nếu chúng tôi có thể đến đây, tức là đã có lối đi. Và nếu chúng tôi không phải người đầu tiên đến được, thì chắc chắn nơi này không đơn độc.”
Thực thể đó im lặng vài giây, rồi lại truyền sóng tư tưởng:
“Không sai. Có những kẻ đã tới, và bị vỡ nát. Bởi trí óc hữu hạn không thể chứa nổi sự thật của những vòng xoắn vũ trụ.”
Lời nói đó khiến Tarek bước lùi lại.
“Ý của nó là… sự tồn tại ở đây có thể khiến con người phát điên?”
Min đưa tay lên chạm vào mặt đồng hồ điều khiển – vẫn hoạt động, nhưng tín hiệu định vị hoàn toàn vô hiệu. Họ bị cắt đứt khỏi thực tại.
“Chúng tôi không đến đây để chiến đấu,” Min nói dứt khoát, “Chúng tôi chỉ muốn hiểu. Và nếu đây là điểm cuối của vũ trụ, thì xin hãy cho chúng tôi được biết bí mật đó.”
Thực thể dường như lặng người. Và rồi, một đường ánh sáng xé không gian mở ra, lộ ra hình ảnh một hành tinh – không, một cấu trúc dạng hình cầu, giống như một neuron khổng lồ đang đập nhịp với một ý thức riêng biệt.
“Đây là tâm trí của Lưỡng Hồi. Là ký ức của vũ trụ trước – trước cả Big Bang của các ngươi. Những ký ức bị chôn vùi vì con người chưa bao giờ sẵn sàng.”
Min sững người. Những gì cô nghe thấy – là vũ trụ… trước cả vũ trụ? Làm sao khoa học có thể giải thích được?
Yuna thì thào:
“Nếu chúng ta sống sót mà quay về… lịch sử nhân loại sẽ thay đổi.”
Tarek lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng:
“Không… nếu chúng ta quay về, có khi vũ trụ sẽ không còn như cũ nữa.”
Lúc đó, thực thể kia lại phát ra làn sóng cuối cùng:
“Muốn biết, phải đánh đổi. Chọn đi: ở lại đây để hiểu sự thật… hay quay về, và mãi mãi không bao giờ nhớ nổi điều gì.”
Mọi người quay sang nhìn Min. Lựa chọn giờ đây đặt vào tay cô – ở lại và đánh đổi tâm trí, hay quay về và vĩnh viễn không thể kể lại cuộc gặp gỡ này?
Min nhắm mắt, rồi mở ra.
“Chúng tôi cần một cơ hội. Nếu phải hy sinh một phần ký ức… thì tôi sẽ là người giữ sự thật.”
Thực thể im lặng… rồi một tia sáng bao trùm lấy họ.