Tia sáng rút đi nhanh như lúc nó xuất hiện. Khi đôi mắt của Min mở ra lần nữa, trước mặt cô là khoảng không tối om của con tàu Mother Ark. Nhưng thứ khiến cô rùng mình không phải là bóng tối, mà là sự tĩnh lặng – một sự tĩnh lặng bất thường.
Cô bật tín hiệu nội bộ:
“Tarek? Yuna? Mọi người còn ở đó không?”
Không có phản hồi.
Min lập tức bật chế độ quét sinh học – cả hai đều còn sống, nhưng tần số sóng não… không bình thường.
Cô lao nhanh đến khoang y tế. Yuna nằm trên giường kiểm tra, mắt mở trừng trừng, nhưng ánh nhìn vô hồn. Cạnh bên là Tarek, đang lẩm bẩm những đoạn ngôn ngữ không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào Min từng học. Mạch của cả hai vẫn đập ổn định, nhưng có thứ gì đó… đã thay đổi.
“Họ bị gì thế này…” – cô thì thầm.
Và rồi, chính cô cũng cảm thấy. Một cơn đau nhói bất chợt như lưỡi dao đâm vào não, rồi một loạt hình ảnh xẹt qua tâm trí – những thiên hà sụp đổ, những vòng lặp thời gian, một sinh thể khổng lồ tự thiêu đốt để tạo ra vụ nổ lớn. Những hình ảnh đó quá nhanh, quá nhiều, nhưng chúng in dấu lên từng tế bào não cô như vết sẹo thiêng liêng.
Đó là cái giá.
Cô sẽ không bao giờ sống như một người bình thường nữa.
Hệ thống trung tâm Mother Ark chợt phát tín hiệu. Một dòng dữ liệu không rõ nguồn xuất hiện – ký tự bị mã hóa, nhưng Min hiểu. Cô không biết vì sao, nhưng trong đầu cô có một tiếng thì thầm đang dịch từng ký hiệu thành lời:
“Lưỡng Hồi đã để lại dấu vết trong cô. Cô là cầu nối duy nhất. Khi thời gian gãy khúc, cô sẽ phải lựa chọn lại.”
Cô siết chặt bàn tay. Đôi mắt hướng ra cửa sổ – nơi vũ trụ vẫn xoay chuyển như chưa từng có điều gì xảy ra. Nhưng cô biết, mình đã mang trong người một phần của Thực thể. Một phần của… ký ức vũ trụ.
“Được thôi,” Min thì thầm, “Nếu đây là cái giá cho tri thức… thì tôi sẽ gánh.”
Trong khoang phía sau, Yuna bất ngờ cử động. Đôi mắt cô sáng lên một tia xanh nhạt, rồi chớp chớp như thể tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Tarek thì ngồi bật dậy, hoảng hốt:
“Min! Chúng ta đã thấy nó! Toàn bộ cấu trúc vũ trụ… nó sống, Min! Vũ trụ là một dạng sinh thể!”
Min gật đầu.
“Tôi biết. Và giờ, chúng ta phải quyết định… tiết lộ hay giấu đi.”
Yuna nhăn mặt:
“Không phải quyết định của riêng ta nữa, phải không? Thứ đó – Lưỡng Hồi – nó vẫn đang nhìn.”
Bên ngoài kính chắn, một ánh sao rực lên – không phải ánh sáng tự nhiên, mà là tín hiệu. Một điểm hẹn mới đã được thiết lập. Một hành trình tiếp theo đang bắt đầu.