Tín hiệu không gian gửi về từ tọa độ lạ lùng – một hệ sao không được ghi nhận trong bản đồ thiên văn học của bất kỳ nền văn minh nào, kể cả cổ đại lẫn hiện đại. Thứ đang đợi họ ở đó không chỉ là một hành tinh, mà là một cấu trúc khổng lồ hình xoắn ốc… lơ lửng trong chân không, không quỹ đạo, không ngôi sao trung tâm.
Yuna nhìn nó qua màn hình chính:
“Đây không phải là hành tinh. Nó là… một trạm?”
Min khẽ gật, ánh mắt trầm lại:
“Một trạm kiểm soát. Lưỡng Hồi đã nhắc đến ‘các tầng’. Nếu chúng ta vượt qua tầng thứ nhất, thì đây là tầng thứ hai.”
Tarek kiểm tra lại bộ khuếch đại thần kinh:
“Tôi không cảm nhận được thứ gì giống tầng trước. Không có tín hiệu sống, không dao động năng lượng… như thể nó đã chết.”
“Hoặc đang ngủ,” Min nói, “và chỉ chờ đúng người đánh thức.”
Họ đáp xuống “bề mặt” xoắn ốc của cấu trúc. Không khí vẫn có. Trọng lực điều hòa. Nhưng không có âm thanh nào ngoài tiếng bước chân và nhịp tim.
Đột ngột, một cánh cửa mở ra – không do ai chạm vào. Cả ba bước vào bên trong, nơi ánh sáng mờ nhạt phát ra từ các khối tinh thể trôi lơ lửng quanh trần. Ở trung tâm là một hình hài con người – không rõ nam hay nữ – với lớp áo choàng như làm từ sương mù.
Giọng nói vang lên trong tâm trí, không qua âm thanh:
“Kẻ mang dấu ấn Lưỡng Hồi. Ngươi đã qua tầng một, nhưng ký ức không phải là tất cả. Sự lựa chọn mới là chìa khóa.”
Min siết tay.
“Ngươi là ai?”
“Ta từng là một con người. Giống các ngươi. Nhưng ta đã chọn ở lại làm Người Gác.”
Yuna bước tới:
“Và giờ, ngươi định ngăn chúng tôi?”
Người Gác khẽ nghiêng đầu:
“Không. Ta chỉ đặt ra câu hỏi. Và lựa chọn là của các ngươi.”
Trước mặt họ, ba cánh cổng mở ra – mỗi cổng dẫn đến một thực tại khác nhau:
Một thực tại nơi loài người thống trị cả thiên hà nhưng mất đi bản chất con người. Một thế giới nơi sự hòa hợp với vũ trụ giúp nhân loại bất tử – nhưng bị kiểm soát hoàn toàn. Một tương lai đổ nát, nhưng cho phép tự do chọn lựa lại từ đầu.
Tarek run giọng:
“Nếu bước vào một trong chúng… sẽ là vĩnh viễn?”
Người Gác gật đầu:
“Không ai vượt qua tầng thứ hai mà không trả giá.”
Min hít sâu. Nhìn về hai người đồng đội. Rồi nhìn lại chính mình – bản sao của cô, phản chiếu qua tinh thể – không phải thân xác, mà là lựa chọn của chính cô.
“Tôi biết mình sẽ chọn gì.”
Cô bước về phía cánh cổng thứ ba.