Cánh cổng thứ ba không phải là một lối đi đơn giản. Khi Min bước qua, không gian xung quanh cô bỗng thay đổi. Cảm giác như thời gian bị kéo giãn, không gian bị biến dạng. Cô không còn đứng trên mặt đất nữa mà đang lơ lửng trong một không gian trống rỗng, mênh mông.
Bất ngờ, một giọng nói vang lên trong đầu cô:
"Lựa chọn của ngươi đã được ghi nhận. Tuy nhiên, không phải tất cả lựa chọn đều là tự do. Có những điều không thể thay đổi, những quyết định không thể đảo ngược."
Min cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn quanh. Cô không thể thấy bất cứ gì ngoài bóng tối mịt mùng. Cảm giác mơ hồ, vô định bao trùm lấy tâm trí cô. Đột nhiên, những hình ảnh bắt đầu xuất hiện trước mắt cô. Những cảnh tượng không phải của hiện tại, mà là của tương lai, những sự kiện chưa xảy ra.
Cô thấy những thành phố bị tàn phá, những cỗ máy chiến tranh khổng lồ đang đè bẹp tất cả. Những người sống sót chỉ còn lại trong những căn hầm ngầm, nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới. Rồi hình ảnh chuyển sang những đồng ruộng xanh tươi, những ngôi làng bình yên, nhưng xung quanh đó là những bức tường lạnh lùng, những cánh cổng được xây dựng để bảo vệ sự an toàn của những người sống trong đó.
"Đây là cái giá của sự tự do, là cái giá của lựa chọn." Giọng nói vang lên lần nữa, lạnh lùng và xa vời.
Min siết chặt tay, lòng tràn ngập một cảm giác khó tả. Cô biết rõ rằng, dù thế nào, lựa chọn mà cô vừa đưa ra sẽ không dễ dàng. Cô đã đi quá xa để có thể quay lại. Thế giới này không có lối tắt, và cô sẽ phải đối mặt với mọi hậu quả, dù là tốt hay xấu.
Một tiếng động nhỏ làm cô quay lại. Yuna và Tarek đang tiến đến gần, cùng bước qua cánh cổng thứ ba. Họ không nói gì, nhưng đôi mắt họ ánh lên sự quyết tâm giống như cô.
Min nhìn vào mắt hai người, và trong khoảnh khắc đó, tất cả những gì cô biết là lựa chọn của họ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ nhân loại. Họ không chỉ đang chiến đấu cho chính mình, mà cho tất cả những gì còn lại trong vũ trụ này.
“Chúng ta đi thôi,” Min nói, giọng cứng rắn. “Không có lối tắt. Chỉ có cách tiếp tục.”
Yuna và Tarek gật đầu, và ba người tiếp tục bước vào bóng tối, để lại sau lưng cánh cổng đã đóng lại.
Bầu trời phía trên họ bây giờ không còn là bầu trời của thế giới cũ. Nó là một không gian trống rỗng, đầy những cơn gió vũ trụ lạnh lẽo. Nhưng trong thâm tâm, Min biết rằng họ sẽ phải xây dựng lại mọi thứ từ đầu. Một thế giới mới, một thế giới không có lối tắt.