CHƯƠNG 122: NHỮNG KẺ ĐỨNG BÊN RÌA TƯƠNG LAI

Min, Yuna và Tarek bước vào một thế giới không còn giống bất cứ thứ gì họ đã từng biết. Bầu trời trên cao không phải là màu xanh như họ từng thấy, mà là một màu đen tuyền, đầy những vì sao lấp lánh, nhưng chúng đều nằm xa tít tắp, không thể chạm tới. Không khí nơi đây cũng khác biệt, không còn là không khí trong lành mà họ hít thở từ trước, mà là một không gian nặng nề, như thể không gian đang tự dày vò bản thân mình.

Bất ngờ, một hình ảnh xuất hiện từ những đám mây đen mù mịt trên bầu trời. Đó là một thành phố nổi, lơ lửng giữa không gian vũ trụ mênh mông. Thành phố này trông như một cấu trúc kỳ quái, với những tòa nhà cao vút, nhưng có những phần của nó đang bắt đầu rệu rã, như thể thời gian đã ăn mòn tất cả.

"Đó là Đế quốc Vĩ đại, của những kẻ không bao giờ chịu từ bỏ," Yuna nói, giọng đầy cảm xúc, "Họ đã tồn tại qua hàng ngàn năm, sống trong cái bóng của những quyết định đã từng đưa ra. Và bây giờ, họ vẫn đứng bên rìa của tương lai."

Min nhìn lên bầu trời, những tia sáng yếu ớt từ các ngôi sao dường như cũng không thể soi rọi được vào bên trong cái thành phố lạ lùng kia. Đế quốc Vĩ đại, cái tên vang vọng như một lời cảnh báo.

"Vậy là chúng ta phải đối mặt với họ?" Tarek hỏi, một nụ cười khẽ nở trên môi, nhưng trong mắt anh, sự lo lắng không thể che giấu.

Min gật đầu. "Đúng. Đây là con đường duy nhất để chúng ta tìm ra những gì đã mất. Và để ngăn chặn những quyết định sai lầm từ quá khứ tiếp tục ảnh hưởng đến tương lai."

Đế quốc Vĩ đại không phải là nơi họ có thể dễ dàng tiến vào. Đó là một xã hội được xây dựng trên nền tảng của những kẻ chiến thắng, những kẻ đã trả giá quá đắt để giữ vững quyền lực và sự tồn tại của mình. Họ đã học cách tồn tại qua những thế kỷ, nhưng trong suốt hành trình đó, họ đã đánh mất chính bản thân mình.

Min biết rằng, để đạt được mục tiêu của mình, cô và những người bạn đồng hành không chỉ phải đối mặt với những kẻ thống trị của Đế quốc, mà còn phải vượt qua chính những nghi ngờ và sợ hãi trong lòng mình. Họ sẽ phải chiến đấu với những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt, nhưng lại có thể cảm nhận bằng trái tim.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ phía xa, khiến cả ba người đều quay lại.

"Các ngươi không thể thay đổi được tương lai. Dù các ngươi có làm gì đi chăng nữa, kết cục cuối cùng vẫn sẽ đến."

Đó là một hình bóng mờ ảo, lướt qua như một bóng ma. Min không kịp phản ứng, nhưng Yuna đã bước lên một bước, tay siết chặt lại.

"Ngươi là ai?" Yuna hỏi, giọng điệu đầy thách thức.

Hình bóng kia không trả lời ngay lập tức, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý. Sau một khoảnh khắc, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía bóng tối.

"Ta là người giữ cổng, người canh giữ mọi quyết định. Các ngươi không thể đi vào Đế quốc nếu không vượt qua được bài kiểm tra của ta."

Min và Tarek nhìn nhau, trong ánh mắt đầy lo lắng. Đây là thử thách đầu tiên của họ, và không ai trong ba người biết rằng nó sẽ khó khăn như thế nào.

"Chúng ta có thể vượt qua. Chúng ta sẽ vượt qua," Min nói, giọng cô đầy kiên định.

Ánh sáng bỗng vụt tắt. Cả ba người đứng lặng im trong bóng tối, không thể nhìn thấy gì, cảm giác như thời gian đã ngừng trôi. Tất cả chỉ còn lại một sự im lặng chết chóc. Nhưng trong khoảnh khắc đó, họ hiểu rằng chỉ có thể tiến lên, không thể quay lại.