CHƯƠNG 123: ĐƯỜNG CHẠY CUỐI CÙNG

Một ánh sáng mờ ảo bắt đầu len lỏi qua bóng tối, chiếu rọi một đoạn đường hẹp mà ba người phải bước tiếp. Cảm giác không gian dường như đang thay đổi từng giây, khiến mọi thứ trở nên rối loạn. Bầu không khí lúc này không còn đặc trưng của vũ trụ nữa, mà lại giống một nơi nào đó giữa các chiều không gian, nơi mà mọi quy luật tự nhiên đều không còn tồn tại.

Min nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy họ vẫn đang đi đúng hướng. Cô cảm nhận được một sự hiện diện đang theo dõi từng bước đi của mình. Đó là một cảm giác kỳ lạ, như thể có đôi mắt vô hình dõi theo họ từ phía xa, chờ đợi họ phạm phải sai lầm.

"Chúng ta phải cẩn thận," Tarek thì thầm, mắt anh lóe lên trong bóng tối, "Nơi này không giống bất kỳ đâu cả. Đừng để sự hoang mang làm chúng ta mất đi phương hướng."

Yuna gật đầu, tay cô siết chặt thanh kiếm ở thắt lưng, ánh sáng yếu ớt phản chiếu trên lưỡi kiếm sắc lạnh. "Chúng ta đã đến đây rồi, không thể lùi lại. Cần phải tiến về phía trước, dù có phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào."

Đột nhiên, tiếng bước chân vọng lại từ phía sau, vội vàng và nặng nề. Min quay lại, nhưng chỉ thấy một không gian trống rỗng. Mọi thứ như thể đang chơi đùa với trí óc của họ, khiến mỗi bước đi đều đầy rẫy sự nghi ngờ.

Đột nhiên, một cánh cửa khổng lồ xuất hiện từ trong bóng tối, tự động mở ra như một lời mời gọi. Cả ba người không hề do dự, bước vào trong. Đằng sau cánh cửa là một gian phòng rộng lớn, nơi không gian giống như một trận chiến giữa sự sáng và tối. Ánh sáng yếu ớt chao đảo, chiếu lên những bức tường phủ đầy những ký tự cổ xưa mà cả Min và Yuna đều không thể hiểu được.

Trung tâm căn phòng là một bàn thờ lớn, trên đó đặt một viên đá kỳ lạ tỏa ra ánh sáng xanh nhạt. Đó là một viên đá không phải tự nhiên, mà giống như một vật thể của trí tuệ siêu việt, mang trong mình sự sống của vũ trụ.

Bên cạnh viên đá, một hình bóng vươn lên từ nền đất tối. Một người đàn ông xuất hiện, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng tất cả những câu trả lời mà họ cần. Ông ta không di chuyển, nhưng khí chất của ông khiến mọi người không thể không chú ý.

"Đây là nơi các ngươi sẽ phải đưa ra quyết định cuối cùng," giọng người đàn ông lạnh lùng vang lên, khiến không gian xung quanh như ngừng lại. "Không ai có thể bước qua cánh cửa này mà không trả giá."

Min bước tới một bước, ánh mắt cô quyết liệt. "Chúng tôi đã sẵn sàng."

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt như thể đọc được từng suy nghĩ trong lòng. "Sẵn sàng đối mặt với những gì đã qua và những gì sắp đến? Sẵn sàng đối diện với cái giá mà các ngươi phải trả để thay đổi tương lai?"

Yuna không thể chờ đợi thêm, cô bước lên trước, nói rõ ràng: "Tương lai không phải là thứ đã được viết sẵn. Chúng tôi sẽ tự quyết định."

Người đàn ông không nói gì thêm, chỉ vẫy tay, tạo ra một luồng sáng tỏa ra từ viên đá kỳ lạ trên bàn thờ. Ánh sáng ấy không chỉ chiếu sáng không gian mà còn làm bộc lộ những ký ức trong quá khứ – những nỗi đau, những hy sinh mà họ đã từng trải qua.

"Những ký ức này là của các ngươi," ông ta nói. "Và các ngươi sẽ phải đối mặt với chúng để bước tiếp."

Min cảm thấy một nỗi đau xâm chiếm tâm trí. Hình ảnh của gia đình cô, những người bạn cũ, tất cả những quyết định mà cô từng đưa ra – mỗi một khoảnh khắc đều hiện lên như một trận bão trong đầu. Đó là những ký ức cô muốn quên, nhưng cũng là những thứ đã làm nên cô hiện tại.

Cả ba người đứng đó, không một lời nói, nhưng tất cả đều hiểu rằng đây là thử thách cuối cùng. Không chỉ là để họ đi tiếp, mà là để họ định hình lại bản thân mình. Liệu họ có đủ dũng cảm để tiếp tục hành trình này, khi phải đối diện với quá khứ mà họ đã từng chạy trốn?

Thế giới đang thay đổi, và họ, dù thế nào đi nữa, phải là những người nắm lấy cơ hội.