Không khí dần trở nên lạnh lẽo, ánh sáng từ cánh cổng vừa mở ra mờ ảo như hơi thở của những linh hồn đang chờ được dẫn dắt. Min, Yuna và Tarek bước vào, lập tức cảm nhận được áp lực lạ lẫm – như thể có hàng trăm ánh mắt vô hình đang dõi theo họ từ bóng tối vô tận.
Trước mắt họ là một hành lang dài không có điểm kết thúc. Trần nhà cao vút, được chống đỡ bằng những cột đá chạm khắc vô số ký hiệu cổ ngữ. Hai bên là hàng ngàn pho tượng người quỳ gối, đầu cúi xuống, như đang sám hối vì một tội lỗi không ai còn nhớ tên.
“Đây là... Hành Lang Vọng Linh,” Tarek nói khẽ. “Vùng đất của những linh hồn không thể siêu thoát. Những kẻ chết đi mà lòng vẫn còn oán hận, hoặc chưa hoàn thành sứ mệnh... đều bị giữ lại nơi này.”
Min cau mày. “Chúng ta phải đi qua đây?”
Yuna gật đầu. “Không có đường quay lại. Chỉ khi đối mặt với ký ức và tội lỗi sâu thẳm nhất, ta mới có thể đi tiếp.”
Câu nói vừa dứt, không gian rung lên.
Từ những pho tượng ven hành lang, từng linh hồn mờ ảo bắt đầu tách ra, mang hình hài bán trong suốt – họ khóc, họ cười, họ la hét trong tuyệt vọng. Một linh hồn nữ với mái tóc dài trắng xóa tiến đến gần Min, đưa tay chạm vào cô.
Đôi mắt Min bỗng tối sầm. Trước mặt cô, một khung cảnh hiện lên như thực tại: cô bé Min năm tám tuổi, đứng lặng trong một khu trại nghiên cứu – nơi cha mẹ cô bị đưa đi thí nghiệm vì mang gene đột biến. Min, bất lực, chỉ biết hét lên trong vô vọng khi cánh cửa kim loại đóng sập lại, để lại ký ức đẫm máu và đau đớn không bao giờ xóa nhòa.
“Đây là nơi ép ngươi nhìn lại tất cả bóng tối trong tim mình,” linh hồn thì thầm. “Ngươi có vượt qua được không… hay sẽ trở thành một phần của chúng ta?”
Min run rẩy, rồi hét lớn. Nhưng lần này, cô không trốn tránh nữa. Cô đối diện với ký ức ấy, bước tới, vòng tay ôm lấy hình ảnh cha mẹ mờ nhòe.
“Con tha lỗi cho quá khứ... và con hứa, sẽ không để bi kịch lặp lại với ai nữa,” Min nói, nước mắt tuôn rơi.
Ánh sáng bùng lên. Linh hồn tan biến. Một pho tượng ven hành lang vỡ vụn – Min đã vượt qua thử thách.
Yuna và Tarek cũng không khá hơn. Yuna đối mặt với người chị gái đã mất trong một vụ phản bội, còn Tarek gặp lại những chiến hữu ngã xuống vì sai lầm của anh trong một cuộc chiến cũ. Cả ba cùng nhau vượt qua nỗi đau – bằng sự dũng cảm, tình thương và quyết tâm không để bóng tối nuốt chửng họ.
Hành lang cuối cùng cũng dần sáng lên, mở ra một cánh cửa bằng bạch ngọc.
Từ bên trong, một giọng nói vang lên, trầm và sắc như gươm rút khỏi vỏ:
“Người mang Thánh Thể, người gánh số mệnh Vong Ưu và kẻ giữ Bản Tội. Hành trình tiếp theo sẽ không còn là thử thách... mà là chiến trường.”
Cả ba nhìn nhau, rồi cùng bước qua cánh cửa.
Ánh sáng chói lòa. Một thế giới mới đang chờ – nơi không còn chỗ cho sự lưỡng lự.