Cánh cửa bạch ngọc khép lại phía sau, cắt đứt hoàn toàn liên kết với Hành Lang Vọng Linh. Trước mắt Min, Yuna và Tarek là một vùng đất bị tàn phá nghiêm trọng – bầu trời xám xịt như tro bụi, mặt đất lởm chởm những tảng đá vỡ vụn, thi thể binh sĩ và sinh vật kỳ dị nằm rải rác như chứng tích cho một trận chiến kinh hoàng vừa qua.
Ở trung tâm vùng đất hoang tàn là một ngọn tháp cao sừng sững – gãy nửa thân, nhưng vẫn toát ra một luồng khí tức thánh khiết xen lẫn oán niệm. Đó là Tháp Thần Vực, nơi từng là cột mốc kết nối giữa cõi phàm và các chiều không gian cao hơn.
Tarek nghiến răng: “Đây là chiến trường đầu tiên – nơi chúng ta phải giành lại một mảnh ‘Ký Ức Cội Nguồn’. Nhưng hãy cẩn thận… nơi này từng là lãnh địa của các Vị Thần Cổ – và không phải ai cũng rơi vào giấc ngủ vĩnh viễn.”
Tiếng gió rít lên, mang theo âm thanh va chạm kim loại – từ bên dưới tàn tích trồi lên những bóng người mặc áo giáp đen, không có mặt, chỉ có đôi mắt đỏ rực như máu cháy.
Yuna lùi lại. “Chiến binh Vong Linh… từng là cận thần của Thần Cảnh Hộ. Họ bị phản bội và bị nguyền rủa canh giữ nơi này mãi mãi!”
Min nắm chặt thanh đoản đao, toàn thân run lên vì sát khí đang ép tới. Nhưng thay vì hoảng loạn, cô chỉ hít sâu rồi gằn giọng: “Chúng ta không thể quay đầu.”
Trận chiến bắt đầu.
Tarek lao lên đầu tiên, đôi găng chiến đấu phóng ra tia lửa xanh lam, đánh gục ba tên Vong Linh. Yuna triệu hồi một trận đồ ánh sáng ngũ sắc, khống chế toàn bộ khu vực quanh tháp để không bị đánh lén. Còn Min – ánh mắt lạnh lùng – tung ra tuyệt chiêu mới học được trong Hành Lang Vọng Linh: Thức Thứ Hai – Linh Ảnh Phân Thân, khiến hàng chục bản thể ảo ảnh cùng xông lên chém xuyên qua Vong Linh.
Dù đối phương bất tử, cả ba vẫn phối hợp như một khối. Mỗi lần hạ được mười chiến binh, một ký hiệu cổ ngữ trên thân tháp sáng lên. Khi biểu tượng thứ bảy phát sáng, đất rung chuyển. Từ trong lòng tháp, một sinh vật khổng lồ xuất hiện – Giám Môn Thần Cổ, nửa người nửa cơ khí, đôi cánh sắt gãy rụng nhưng đôi tay mang sức mạnh nghiền nát núi đồi.
Nó gầm lên. “Kẻ nào dám xâm phạm mảnh ký ức của Thần?”
Không đợi trả lời, nó tung cú đánh nghiền thẳng xuống cả ba. Mặt đất vỡ tung. Min dùng hết sức, mở Phong Vực Kết Giới, chặn đòn chí tử. Tarek gào lớn: “Tập trung vào mắt trái của nó! Đó là lõi thần thức!”
Yuna triệu hồi một luồng lửa linh hồn – Hỏa Khúc Tịnh Linh, thiêu đốt bóng tối bám quanh Tháp Thần Vực. Min lao lên, tung ra đòn kết liễu: Lưỡi Gươm Tẩy Tội – chiêu thức chỉ có thể dùng khi đã đối mặt với ký ức sâu thẳm nhất.
Cú chém xuyên qua mắt trái của Giám Môn Thần Cổ. Nó gào lên lần cuối rồi tan thành bụi sáng, để lại một mảnh ký ức lấp lánh – như mảnh vỡ của một vì sao.
Min bước tới, đưa tay chạm vào.
Một giọng nói trầm ấm vang lên trong tâm trí cô: “Mảnh đầu tiên… đã được thức tỉnh. Nhưng con đường phía trước sẽ còn đau đớn hơn cái chết.”