Chương 134: Những Ký Ức Cấm – Bí Mật Về Thần Nhãn và Người Gác Mộ Vũ Trụ

Ánh sáng từ mảnh ký ức thấm vào tâm trí Min, thổi tung mọi rào cản ký ức mà cô từng vô thức khóa chặt. Trong khoảnh khắc, cô thấy bản thân đứng giữa một hành tinh lạ – không có trời, không có đất, chỉ có vô vàn đôi mắt lơ lửng trên bầu không gian xoáy cuộn như đáy của vũ trụ.

Một giọng nói văng vẳng:

“Thần Nhãn không phải là một món quà. Nó là lời nguyền từ kỷ nguyên thứ mười ba – kỷ nguyên của Sự Thật Tuyệt Đối.”

Min nhìn thấy chính mình – trong một kiếp khác – đang ngồi trước một cỗ quan tài bằng thủy tinh đen, bên trong là một sinh vật khổng lồ có khuôn mặt... giống hệt cô.

Cô lùi lại. “Đây là gì?!”

Ký ức trả lời bằng hình ảnh – từng hành tinh sụp đổ dưới ánh nhìn của “Thần Nhãn” vì nó không chấp nhận sự dối trá. Một cái nhìn là đủ để bẻ gãy mọi thực tại.

Khi tỉnh lại, Min thấy cơ thể lạnh ngắt, mồ hôi đổ như tắm. Yuna và Tarek đang đỡ lấy cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Cậu vừa mất ý thức năm phút liền,” Yuna nói. “Cậu có nhớ gì không?”

Min im lặng, rồi gật đầu. “Tôi đã thấy… một phần sự thật. Và nó không nên tồn tại.”

Tarek cau mày. “Chúng ta phải đến chiến trường thứ hai càng sớm càng tốt. Nếu Thần Nhãn là nguyên nhân gây ra Đại Khai Diệt thì—”

“—Thì chúng ta không chỉ đang giải mã quá khứ,” Min cắt lời, “mà đang chạm vào thứ gì đó còn sống.”

Cùng lúc, một rung chấn nhẹ truyền đến từ phía Đông. Cả ba quay đầu. Xa xa, một ngọn tháp khác dần xuất hiện từ trong cơn bão cát không gian. Nhưng lần này, không phải tàn tích.

Mà là một nghĩa địa bay – nơi được gọi trong truyền thuyết là Mộ Thuyền Cổ Vực, nơi an nghỉ của các Người Gác Mộ Vũ Trụ – những kẻ cuối cùng từng phong ấn Sự Thật để cứu lấy toàn thể hệ Ngân Hà.

Yuna thì thào: “Chúng ta không chỉ là người tìm lại ký ức… Chúng ta có thể là những kẻ mở ra nó lần nữa.”

Min siết chặt nắm tay, ánh mắt ánh lên tia sáng của quyết tâm – và nỗi sợ.