Dưới ánh sáng nhợt nhạt của tinh vân gần đó, “Mộ Thuyền Cổ Vực” hiện ra như một con tàu ma cổ đại trôi lơ lửng giữa không gian tĩnh mịch. Tàn tích bằng hợp kim thời tiền vũ trụ bị ăn mòn bởi thời gian và bức xạ, nhưng vẫn giữ lại khí thế uy nghiêm của một đế chế đã khuất.
Tarek lẩm bẩm: “Đây là con tàu huyền thoại từng mang theo 12 Người Gác Mộ đi phong ấn các mảnh vỡ của Sự Thật vào cuối Kỷ Nguyên 13... nhưng họ chưa từng trở về.”
Min khẽ chạm tay vào cánh cửa tàu. Một tia năng lượng truyền vào cơ thể cô – nhận diện mã di truyền.
Tách.
Cánh cửa bật mở.
Bên trong là một hành lang dài, nơi có những bức tượng không đầu đứng hai bên – khắc hoạ hình ảnh của những người từng là gác cổng tri thức vũ trụ. Tại trung tâm, một bệ đá khổng lồ trôi lơ lửng, trên đó là một cuộn thánh thư đỏ như máu – Giao Ước Máu.
Yuna bước đến, tay run rẩy. “Tôi từng đọc về thứ này... Giao Ước Máu chỉ có thể được mở khi cả ba ‘kẻ mang dấu’ cùng có mặt. Là chúng ta.”
Máu của họ bị hút vào bệ thạch một cách tự động khi ba người tiến lại gần.
Cuộn thánh thư mở ra.
Từ trong đó, một giọng nói vọng lên như đến từ tầng sâu của không-thời gian:
“Nếu ngươi chọn mở Giao Ước, ngươi chọn chiến tranh. Nếu ngươi chọn phá phong ấn, ngươi chọn cái chết – không chỉ của bản thân mà cả vũ trụ.”
Min không do dự: “Tôi chọn mở. Chúng tôi không đến đây để quay đầu.”
Bệ đá rung chuyển. Không gian rách toạc. Một cánh cổng dẫn đến “Thư Viện Sự Thật” – nơi lưu trữ mọi thông tin chưa từng được phép tiết lộ – dần hiện ra.
Nhưng thứ đi kèm theo... là bóng dáng đầu tiên của một trong Mười Hai Người Gác Mộ. Khuôn mặt hắn bị che phủ bởi mặt nạ kim loại, giọng nói vọng ra như sấm sét:
“Các ngươi thật sự muốn gỡ phong ấn sao? Vậy thì… hãy sống sót qua Thử Thách Nhớ Lại Cội Nguồn.”
Cánh cổng đỏ máu mở ra. Và hành trình rơi vào chiều sâu của trí nhớ – nơi ký ức không chỉ là quá khứ mà là vũ khí, bắt đầu.