Cánh cổng đỏ máu cuốn ba người vào không gian u tối. Không có trọng lực, không có âm thanh, chỉ có những làn sóng ký ức trôi nổi như tàn tro giữa hư vô.
Yuna mở mắt đầu tiên. Trước mặt cô là một căn phòng quen thuộc – nhà kho nhỏ trong khu ổ chuột hành tinh Virel-7. Giọng trẻ thơ run rẩy vang lên sau lưng:
“Chị ơi, họ bắt mẹ rồi…”
Cô bé quay lại, đối diện chính mình năm 10 tuổi. Gương mặt dính máu, bàn tay nhỏ siết chặt khẩu súng plasma cũ kỹ. Ký ức tưởng đã bị chôn vùi, nay trỗi dậy như lưỡi dao bén, xé rách lớp vỏ bọc của lý trí.
Cùng lúc đó, Min đang bước qua hành lang vô định. Mỗi bước chân chạm vào khoảng không là một mảnh ký ức hiện ra:
Trạm nghiên cứu bị thiêu rụi. Đồng nghiệp lần lượt chết trước mặt. Giọng nói của cha: “Con không được phép chọn cảm xúc… hãy chọn sinh tồn.”
Cô siết chặt tay, ánh mắt rực lửa: “Tôi không phải công cụ. Tôi là kết quả của tất cả những mất mát ấy.”
Một khe sáng mở ra, đẩy cô tiếp tục tiến lên.
Tarek đối diện với ký ức anh không bao giờ muốn nhớ: khoảnh khắc anh rút cò để giết người yêu, vì cô bị nhiễm ký sinh thức tỉnh cổ đại. Cô không hận anh. Cô mỉm cười: “Hãy sống và kết thúc lời nguyền này…”
Tarek quỳ gục xuống, nắm đấm siết chặt. “Tôi không thể sửa quá khứ… nhưng tôi sẽ không để nó tái diễn.”
Ba người cùng tiến đến một không gian giao thoa – nơi thời gian vỡ vụn và tất cả ký ức tan thành ánh sáng.
Một thực thể cao lớn hiện ra, thân hình làm từ những sợi ánh sáng và bóng tối đan xen – Người Gác Mộ thứ nhất.
“Các ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng nhớ kỹ – ai nhớ sai quá khứ, sẽ lặp lại nó. Từ đây về sau, mỗi hành động của các ngươi đều có giá.”
Sau lưng hắn, một ngọn tháp khổng lồ dần hiện ra – Tháp Cội Nguồn – nơi chứa cốt lõi đầu tiên của sự thật về vũ trụ và lý do Giao Ước Máu được lập ra.
Cuộc chơi đã chuyển sang bàn cờ của những kẻ gác cổng tri thức. Và quân cờ… không còn được phép lùi bước.