Chương 137: Tháp Cội Nguồn – Khi Tri Thức Cũng Có Răng Nanh

Tháp Cội Nguồn vươn lên như một mũi giáo xuyên qua tầng mây vô tận, thân tháp lấp lánh hàng triệu ký hiệu sống động – cổ ngữ từ thời tiền vũ trụ. Mỗi bước chân tiến lại gần, ba người như cảm nhận được dòng dữ liệu chảy xuyên qua cơ thể họ, quét sạch những suy nghĩ thừa thãi.

Min đặt tay lên cánh cửa đầu tiên – nó mở ra không phải bằng lực, mà bằng ý chí chấp nhận sự thật.

Tầng thứ nhất – Thư viện Hư Ảo.

Họ bước vào một không gian vô trọng lực, nơi hàng triệu quyển sách trôi nổi trong tinh vân sáng rực. Nhưng ở đây, sách không đọc bằng mắt. Một quyển sách bay lại gần Tarek, tự động mở ra. Một luồng ký ức không phải của anh tràn vào đầu:

“Đây là tri thức của một nền văn minh đã chọn tự hủy để không bị loài Thức Thần Ký Sinh chiếm đoạt.”

Yuna lùi lại, gương mặt trắng bệch: “Chúng… không phải cổ sinh vật, mà là sản phẩm bị ruồng bỏ từ chính các Tháp Tri Thức khác!”

Min nhận ra thứ họ đang bước vào không phải chỉ là nơi lưu trữ tri thức – mà là một hệ thống kiểm định. Ai học được, sẽ sống. Ai không chịu nổi… sẽ bị xóa sạch tư duy.

Hệ thống cảnh báo vang lên:

“Kích hoạt tầng kiểm tra thứ nhất: Hiểu được bản chất của sự thật, hoặc bị Nỗi Sợ Tồn Tại ăn mòn.”

Một hình thể mờ ảo xuất hiện, ánh mắt chứa toàn những đoạn ký ức cắt vụn. Đó là Tri Thức Biến Dạng – thực thể sinh ra từ những kẻ học một nửa sự thật và phát điên.

Cuộc chiến không bắt đầu bằng súng đạn, mà bằng câu hỏi:

“Thế nào là thật? Nếu mọi thứ bạn tin tưởng chỉ là mô phỏng?”

Tarek nhắm mắt, để cho tri thức cuộn trào, gào thét và đập vào tâm trí mình. Rồi anh mở mắt:

“Sự thật không nằm ở định nghĩa, mà nằm ở việc ta có thể thay đổi nó hay không.”

Một luồng sáng bùng nổ từ anh, phá vỡ ảo ảnh. Tri Thức Biến Dạng tan thành ký tự, bay về thư viện.

Cánh cổng tầng hai mở ra – dẫn đến một hành lang gắn đầy ký sinh thư, loại kiến thức nguy hiểm đến mức phải bị niêm phong.

Ba người chỉ mới bước vào ngưỡng cửa tri thức, nhưng họ biết – từ đây, mỗi tầng đều có thể xóa sổ một hành tinh nếu rò rỉ.