Chương 140: Người Gác Thành Bản Ngã – Trận Chiến Không Có Quy Tắc

Cơn gió xoáy dữ dội bao trùm quảng trường trung tâm. Sinh vật trước mặt họ – Người Gác Thành Bản Ngã – không có hình thù cụ thể. Nó thay đổi liên tục: lúc là một người phụ nữ khóc nức nở, lúc hóa thành một con quái vật đầy mắt, rồi lại trở thành một phiên bản méo mó của Min, Yuna hoặc Tarek.

“Các ngươi đã vượt qua bản thân, nhưng chưa chắc đã vượt qua được... tội lỗi.” – giọng nói của nó vọng lên từ mọi hướng, như đang đến từ bên trong chính đầu họ.

Min hét lớn:

“Nó tấn công bằng ký ức! Cẩn thận – đừng để nó kéo vào ảo giác!”

Quá muộn. Một vùng sương đen bao phủ lấy ba người.

Tarek bị kéo vào ký ức năm xưa – khi anh buộc phải kích nổ một pháo đài, giết cả đồng đội lẫn kẻ thù để ngăn một dịch bệnh lây lan. Tiếng hét của người đồng đội thân thiết nhất vang lên trong đầu anh:

“Tarek, mày giết chúng tao rồi... mày chỉ là một con quái vật được phép mặc áo lính!”

Máu chảy đầy tay anh.

Yuna đứng trong ngôi nhà bị cháy – nơi cô và các em từng sống. Một đứa trẻ níu váy cô, rên rỉ:

“Chị bảo sẽ bảo vệ em cơ mà... sao chị bỏ chạy?”

Lửa thiêu đốt nhưng cô không cảm thấy đau – chỉ thấy trống rỗng.

Min bị dìm vào một căn phòng bệnh trắng toát. Bàn tay mẹ cô, ốm yếu, nắm lấy tay cô lần cuối.

“Con bé luôn mạnh mẽ... nhưng không ai ôm con khi nó yếu đuối cả.”

Tiếng máy tim ngừng kêu. Cô òa khóc, lần đầu tiên sau nhiều năm.

Tuy nhiên...

Hệ thống phản ứng. Một vòng tròn ánh sáng bao quanh cả ba người – được khởi động bởi chính Thức Thần thứ ba của Min: Tâm Ảnh – có khả năng phân tách cảm xúc thật khỏi ảo ảnh.

Min hét lên:

“Đây là ký ức, không phải hiện tại! Và hiện tại, chúng tôi không còn như xưa nữa!”

Vòng sáng vỡ tung, phá tan ảo giác.

Người Gác Thành Bản Ngã gào lên, hình dạng vặn vẹo chuyển thành một khối mực đen bốc hơi. Nó tung ra hàng loạt phân thân mang theo ảo giác cảm xúc: tội lỗi, tham vọng, nỗi sợ hãi.

Tarek đập nắm đấm xuống đất, triệu hồi Thức Thần Báo Ứng – một bộ giáp đen lửa bốc lên từ linh hồn anh.

Yuna giương trượng, triệu hồi Thức Thần Gương Tâm Cảnh – phản chiếu mọi công kích cảm xúc thành... sức mạnh tấn công ngược lại.

Min rút hai con dao ngắn từ vòng tay – ánh bạc run rẩy trong tay cô trở nên ổn định.

“Kết thúc nó.”

Ba người cùng lúc xông lên – công kích kết hợp lần đầu tiên sau bao nhiêu tầng thử thách.

Một đòn – hai đòn – ba đòn.

Người Gác Thành Bản Ngã nổ tung, để lại một mảnh vỡ hình giọt nước lấp lánh – “Giọt Lệ Nhận Diện”, vật phẩm chỉ rơi ra khi vượt qua thành phố này bằng chính trái tim.

Giọng hệ thống vang lên:

“Chúc mừng. Tầng Bản Ngã đã được hoàn thành. Khởi động truyền tống đến tầng tiếp theo – Thành Phố Phản Kháng.”