Ngay khi truyền tống kết thúc, Min, Yuna và Tarek rơi xuống một vùng đất hoàn toàn khác biệt với những tầng trước. Không ánh sáng huyền ảo, không những kiến trúc biến ảo – nơi này là một thành phố hoang tàn với từng bức tường ghi đầy những dòng chữ đỏ:
"KHÔNG TUÂN THEO."
"CHỐNG LẠI MỌI MỆNH LỆNH."
"KẺ RA LỆNH LÀ KẺ ĐẦU TIÊN PHẢI BỊ NGHI NGỜ."
Yuna cau mày:
“Tầng này... có vẻ là nơi những Thức Thần từng nổi loạn bị giam giữ.”
Một cánh cổng lớn bằng sắt đen mở ra trước mắt họ, trên đó khắc biểu tượng của Thức Thần thứ ba mươi tư: Xích Phản Kháng – kẻ từng từ chối phục vụ bất kỳ chủ nhân nào.
Ngay khi ba người bước vào, một đám Thức Thần cũ hiện hình: giáp rách, cánh bị đứt, ánh mắt đầy căm phẫn. Một giọng nói vang lên từ trên cao, như đến từ khắp thành phố:
“Kẻ đến đây đều muốn thống trị, ra lệnh, điều khiển… Các ngươi có gì khác?”
“Chúng ta đã từng phục vụ, và ta biết rõ – trung thành chỉ là xiềng xích mạ vàng.”
Min tiến lên, đáp:
“Chúng tôi không muốn ai phục tùng. Chúng tôi muốn đồng hành.”
“Nếu cần chiến đấu, sẽ chiến đấu. Nhưng không ép buộc ai làm điều trái tim họ không chấp nhận.”
Giọng nói cười khẩy:
“Lý tưởng tốt đấy – nhưng lý tưởng không tồn tại trong tầng này.”
Đột nhiên, một luồng sóng đỏ bao phủ thành phố. Ba người lập tức mất quyền chỉ huy Thức Thần – tất cả kỹ năng triệu hồi đều bị vô hiệu hóa.
Tarek nghiến răng:
“Chúng ta sẽ phải chiến đấu mà không có Thức Thần... tầng này ép ta dựa vào chính bản thân mình.”
Từ phía xa, một đám đông cựu Thức Thần lao đến. Không phải để giết – mà để thử thách. Mỗi người trong nhóm bị bao vây bởi một nhóm đối thủ từng mang cấp độ Thức Thần bậc Thánh.
Yuna sử dụng kỹ thuật cận chiến học từ tầng Võ Luyện. Min dùng dao phản xạ và phân tích chuyển động bằng mắt, còn Tarek sử dụng quyền thuật cổ từng học thời quân đội.
Máu, mồ hôi, tiếng rên rỉ vang vọng khắp khu tàn tích.
Khi họ tưởng như sắp gục xuống, một Thức Thần mang hình dáng người phụ nữ mặc áo choàng đỏ – Xích Phản Kháng – hiện ra giữa không trung.
“Không tệ. Các ngươi chiến đấu không vì quyền lực, mà vì sinh tồn và niềm tin.”
“Ta sẽ không tuân phục. Nhưng ta sẽ đồng hành – nếu các ngươi dám giữ lý tưởng đến tận tầng cuối cùng.”
Ba người gật đầu. Một vết xích đỏ xuất hiện trên cổ tay họ – dấu hiệu rằng họ đã vượt qua thử thách tầng Phản Kháng.
Giọng hệ thống lại vang lên:
“Tầng kế tiếp: Thành Phố Trí Tuệ – nơi những câu hỏi không có đáp án chờ đợi.”