Chương 142: Thành Phố Trí Tuệ – Nơi Mọi Câu Trả Lời Đều Sai

Khi bước vào tầng kế tiếp, cảnh tượng xung quanh thay đổi chóng mặt. Thành phố này không có mái nhà, không có bóng người, chỉ toàn những bức tượng khổng lồ – mỗi tượng đều cầm một tấm bảng đá khắc đầy câu hỏi.

Một giọng nói vang lên trong đầu họ, đồng loạt và lạnh lẽo:

“Chào mừng đến Thành Phố Trí Tuệ. Ở đây, không ai sống sót bằng sức mạnh – chỉ có kẻ hiểu rõ bản chất của ‘sai lầm’ mới có thể vượt qua.”

Ngay khi Min, Yuna và Tarek định bước tiếp, ba bức tượng trước mặt họ sáng lên. Mỗi người bị kéo vào một vùng không gian riêng biệt – nơi họ phải đối mặt với một thử thách trí tuệ do chính hệ thống tạo ra, dựa theo điểm yếu trí tuệ sâu nhất của từng người.

Min đối mặt với một bàn cờ kỳ lạ, nơi mỗi quân cờ đại diện cho một quyết định trong quá khứ. Một giọng nữ vang lên:

“Ngươi từng hy sinh đồng đội để cứu một thành phố. Giờ hãy chọn: cứu một người em trai... hay cả trăm người xa lạ?”

Min cứng người. Đây không còn là câu đố – mà là đạo đức, tội lỗi, và trách nhiệm. Nhưng anh không trốn tránh. Anh trả lời:

“Tôi không thể chọn đúng. Nhưng tôi sẽ tìm cách để cả hai sống sót.”

Một luồng sáng bao phủ bàn cờ. Vượt qua.

Yuna bị đưa vào một thư viện vô tận. Trên tay cô là một quyển sách với hàng triệu câu hỏi – mỗi câu đều có lời giải... nhưng không trọn vẹn.

“Ngươi nghĩ hiểu biết là sức mạnh? Hãy trả lời: Điều gì không thể tồn tại, nhưng vẫn là nền móng của mọi tri thức?”

Cô ngẫm một lúc, rồi viết: "Nghi ngờ."

Thư viện rung lên. Câu trả lời được chấp nhận. Cô vượt qua.

Tarek bị nhốt trong một mê cung vô hình, nơi mỗi ngã rẽ đều là một tình huống chiến thuật sai lầm.

“Là lính, ngươi được huấn luyện để chiến thắng. Nhưng chiến thắng nào là thật – nếu phải đánh đổi lý tưởng?”

Anh cười nhạt, ngồi xuống, không di chuyển nữa.

“Tôi không chơi theo luật. Tôi không bước – mê cung này chẳng còn tác dụng.”

Mê cung sụp đổ. Anh vượt qua.

Cả ba được đưa trở lại điểm xuất phát. Các bức tượng cúi đầu. Tượng trung tâm nứt ra – lộ ra một quả cầu ánh sáng màu xanh lam – tinh thể trí tuệ cổ xưa.

Giọng hệ thống vang lên:

“Ba người chơi đã vượt qua Tầng Trí Tuệ – phần thưởng: quyền đặt một câu hỏi cho Hệ Thống.”

Min bước lên:

“Ai là kẻ đang thao túng cả Tòa Tháp?”

Hệ thống trả lời:

“Kẻ đã chết – nhưng vẫn tồn tại trong mọi tầng. Người sáng tạo đầu tiên của Hệ Thống: Tên mã số 000.”

Cả nhóm nhìn nhau. Bầu không khí nặng trĩu. Cuộc chơi còn dài – và thứ họ đối mặt không chỉ là tầng tháp… mà là một ý chí sống dai hơn cả tử thần.