Cả ba đứng im, mắt nhìn quả cầu ánh sáng xanh lam. Họ đã vượt qua nhiều tầng thử thách, nhưng không ai trong họ chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời vừa rồi. "Tạo ra bởi Tên mã số 000?" Min thầm lặp lại trong đầu. Ai, hay đúng hơn là gì, đang thao túng họ từ đằng sau lớp màn vô hình này?
Tarek chợt quay lại, ánh mắt đầy sự nghi ngờ:
"Không thể nào, có thể nào một hệ thống đã tồn tại quá lâu như vậy lại... đã chết?"
Yuna, luôn bình tĩnh, nhìn Tarek và nói:
"Có lẽ 'chết' không phải là điều chúng ta nghĩ."
Cả ba nhìn về phía quả cầu, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu họ tiếp tục tiến về phía trước. Một luồng sáng bất ngờ xuất hiện từ quả cầu, bao quanh họ. Cảm giác tĩnh lặng trước đó biến mất, thay vào đó là một cảm giác như bị kéo về phía một không gian khác, một không gian trống rỗng, nơi chỉ có những hạt bụi thời gian trôi lơ lửng.
Tầng tiếp theo – Cõi Hư Vô. Một không gian không có gì ngoài bóng tối và một làn sương mờ ảo. Họ đứng trên một nền đất rỗng, không có tường, không có gì để nhìn ra ngoài. Mọi thứ đều phẳng lặng đến mức đáng sợ. Không có sinh vật, không có âm thanh, không có chỉ dẫn. Chỉ có họ, và một thứ không thể nhìn thấy rõ ràng nhưng vẫn khiến trái tim họ cảm nhận được sự hiện diện.
Yuna là người đầu tiên lên tiếng, giọng cô vang lên, nhưng không có tiếng vọng.
"Tôi có cảm giác... như chúng ta đang ở ngoài thời gian."
Min và Tarek gật đầu. Họ cũng có cảm giác tương tự. Mọi thứ trong không gian này đều lạ lẫm. Không có gì thay đổi. Không có gì chuyển động. Nhưng trong lòng họ lại có một cảm giác kỳ lạ – như thể đang bị theo dõi.
Một giọng nói vang lên từ đâu đó, không rõ là đến từ đâu:
"Chào mừng các ngươi đến với Cõi Hư Vô. Đây là nơi mà các câu hỏi trở nên vô nghĩa, và tất cả mọi nỗ lực đều là vô ích. Các ngươi sẽ học được rằng, có những thứ không thể bị thay đổi. Hãy nhìn xung quanh. Mọi thứ ở đây đều chết, nhưng lại không thể chết đi. Các ngươi có thể giải quyết chúng sao?"
Min nhìn xung quanh, cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy vô tận. Dù không có gì hiện hữu, anh lại cảm thấy như mọi thứ đang lẩn quất, chỉ chờ một khoảnh khắc để hiện ra.
Bất ngờ, một bóng hình mờ ảo xuất hiện trước mặt họ. Một người phụ nữ, với khuôn mặt mờ nhạt và cơ thể như bị xé ra từ không gian. "Các ngươi đến từ đâu? Và mục đích của các ngươi là gì?" Giọng nói vang lên, không có sự ấm áp nào, chỉ lạnh lùng và vô cảm.
Yuna trả lời, cố gắng tìm ra hướng đi trong bóng tối này:
"Chúng tôi đến từ một nơi khác, nhưng chúng tôi không chỉ muốn sống sót. Chúng tôi muốn biết sự thật – về Tên mã số 000, về Hệ Thống, và về... tất cả những gì đang điều khiển thế giới này."
Người phụ nữ nhếch môi, cười nhạt:
"Sự thật... chỉ là một ảo ảnh trong Cõi Hư Vô này. Các ngươi có muốn biết nó không? Liệu các ngươi có thể chịu được khi nó xé nát tất cả niềm tin mà các ngươi đã xây dựng?"
Tarek bước lên, giọng đầy quyết đoán:
"Không có sự thật nào là quá đau đớn để đối mặt. Chúng ta đã bước đến đây vì mục đích đó – để tìm ra sự thật và không bao giờ quay lại nữa."
Giọng nói của người phụ nữ trở nên sắc bén hơn, nhưng lại mang một chút cảm giác lo lắng.
"Nếu các ngươi thật sự muốn sự thật, thì các ngươi sẽ phải trả một cái giá. Tầng này không dành cho những kẻ yếu đuối."
Đột nhiên, không gian xung quanh họ bắt đầu thay đổi. Những bóng đen tràn vào, như thể chúng đang nuốt chửng không gian xung quanh. Những tiếng thì thầm không thể nghe rõ vang lên, nhưng lại đủ để khiến từng người trong nhóm cảm thấy sợ hãi.
Yuna siết chặt tay, cô nói:
"Tôi không biết cái giá sẽ là gì, nhưng chúng ta không thể lùi bước. Bước tiếp đi!"