Chương 148: Con Đường Mới

Sau khi vượt qua thử thách với những bóng ma của quá khứ, ba người Yuna, Min và Tarek tiếp tục bước đi, lòng tràn đầy sự quyết tâm. Không gian xung quanh họ dần trở lại bình thường, nhưng vẫn còn một cảm giác lạ lùng, như thể họ đang bước vào một thế giới khác, nơi những thử thách khắc nghiệt không ngừng chờ đợi.

Cả ba không nói gì trong suốt quãng đường đi tiếp. Họ đều cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng mỗi người đều biết rằng chỉ có một con đường duy nhất để đi – đó là tiến lên.

Một lúc sau, họ dừng lại trước một cánh cửa khổng lồ, được chạm trổ tinh xảo, với những hoa văn kỳ lạ. Trước cửa, có một bức tượng lớn với đôi mắt như đang nhìn thẳng vào họ, ánh mắt đầy nghiêm nghị. Yuna tiến lên, ánh mắt đầy quyết tâm, nhưng cô cảm nhận được rằng cánh cửa này không dễ dàng mở ra.

Min nhìn quanh, rồi bước lại gần bức tượng.

"Có vẻ như đây là thử thách cuối cùng. Nhưng liệu có phải là sự thật không?"

Tarek đứng cạnh, ánh mắt trầm ngâm.

"Cánh cửa này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt. Nó không phải chỉ là một thử thách đơn giản."

Yuna bước lên trước, đôi tay cô đặt lên bức tượng. Cảm giác lạnh lẽo của đá khiến cô rùng mình, nhưng cô không lùi bước. Lúc này, một âm thanh vang lên, không phải từ đâu xa, mà là từ bên trong cô, từ sâu trong lòng. Đó là tiếng của người dẫn dắt họ, một giọng nói cũ kỹ, như một ký ức đang quay về.

"Chỉ những ai biết vượt qua bản thân mới có thể mở cánh cửa này."

Lời nói vang lên rõ ràng trong tâm trí họ, khiến cả ba người giật mình. Những lời này không phải là thử thách về sức mạnh hay trí tuệ, mà là một thử thách về chính bản thân mỗi người.

Yuna nhìn thẳng vào cánh cửa, hít một hơi thật sâu. Đôi mắt cô trở nên kiên quyết. Cô không hề lo sợ, vì cô biết rằng thử thách này không chỉ là một bài kiểm tra, mà còn là một cơ hội để cô vượt qua những giới hạn của chính mình.

Min đứng im, cảm nhận được sự nghiêm trọng trong thử thách này. Anh biết rằng đây không chỉ là một cánh cửa, mà là một ngưỡng cửa mà họ phải vượt qua, không chỉ để tiến lên mà còn để khẳng định bản thân. Anh không thể chỉ là người đứng ngoài, anh phải đương đầu với chính mình.

Tarek nhìn vào cánh cửa, rồi quay lại nhìn hai người bạn. Anh hiểu rằng đôi khi, đối mặt với bản thân chính là điều khó khăn nhất. Nhưng anh không thể lùi bước, không thể để những nghi ngờ hay sợ hãi chiếm lấy. Anh sẽ tiếp tục bước đi, dù con đường phía trước có gian nan đến đâu.

Cả ba người cùng lúc đặt tay lên bức tượng. Bức tượng chợt phát sáng, ánh sáng mạnh mẽ đến mức khiến họ phải nhắm mắt lại. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong cơ thể họ, và cánh cửa từ từ mở ra, tiết lộ một không gian bên trong.

Bên trong cánh cửa là một không gian rộng lớn, giống như một đại sảnh, nhưng không có ánh sáng. Mọi thứ xung quanh là một bóng tối dày đặc, khiến họ cảm thấy như bị bao trùm bởi sự mịt mù, không thể nhìn rõ điều gì. Nhưng có một điểm sáng duy nhất ở phía xa, giống như một ngọn đuốc nhỏ le lói trong đêm tối.

Yuna là người bước lên đầu tiên, cô bước vào không gian tối tăm đó, không chút ngần ngại. Min và Tarek theo sau, lòng đầy lo âu nhưng không muốn lùi bước. Họ biết rằng dù con đường có thể dẫn họ đến những nguy hiểm, nhưng đây là con đường duy nhất để tiến về phía trước.

Khi họ tiến gần đến ngọn sáng, bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ trong bóng tối.

"Chỉ những ai sẵn sàng chấp nhận thất bại mới có thể nhận được chiến thắng cuối cùng."

Lời nói đó khiến cả ba người dừng lại. Cảm giác như một thử thách vô hình đang dồn ép họ, buộc họ phải đối mặt với những nghi ngờ và sợ hãi sâu thẳm trong lòng.

Yuna quay lại nhìn Min và Tarek, ánh mắt cô sắc bén.

"Chúng ta đã vượt qua rất nhiều thử thách. Chúng ta không thể dừng lại ở đây."

Min nhìn Yuna, rồi nhìn Tarek, nắm chặt thanh kiếm trong tay.

"Không có gì có thể ngăn cản chúng ta."

Tarek gật đầu, ánh mắt kiên định.

"Hãy cùng nhau tiến về phía trước."

Cả ba tiếp tục bước đi, tiến về phía ngọn sáng, quyết tâm không bao giờ từ bỏ, dù thử thách có lớn đến đâu.