Chương 11: Thẻ nhớ sinh tử

Đêm tĩnh mịch, những ngọn đèn thành phố lấp lóa như những ngôi sao xa vời. Nhưng trong bóng tối, không phải ai cũng có thể nhìn thấy được bức màn bí mật đang dần mở ra. Quang ngồi trong phòng điều khiển tạm, mồ hôi ướt đẫm trên trán, tay vẫn nắm chặt thẻ nhớ mà ông Lực đã trao cho anh.

Anh không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì khi mở nó ra, nhưng anh hiểu một điều: Những gì ông Lực để lại chính là lời cảnh báo. Tất cả những gì họ đã làm cho đến giờ – mọi kế hoạch, mọi hy sinh – chỉ là một phần trong trò chơi mà họ không thể rút lui.

Lan bước vào phòng, ánh mắt vẫn đầy lo âu. "Quang, em không nghĩ ông Lực chỉ là người tốt. Nhưng em không tin chú ấy lại phản bội chúng ta như vậy."

Quang lắc đầu, không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính. Minh đứng sau lưng anh, tay vỗ nhẹ lên vai Quang, như muốn an ủi nhưng cũng như muốn động viên.

"Có lẽ không ai trong chúng ta là người tốt hoàn toàn. Nhưng nếu ông ấy đã để lại những bằng chứng này, thì có lẽ chú ấy có lý do của mình."

Quang gật đầu, lấy thẻ nhớ từ tay Minh và cắm vào máy tính. Đoạn video đầu tiên hiện lên trên màn hình. Một cảnh quay dài – cảnh quay của một buổi họp kín, với những bóng người ngồi quanh một chiếc bàn dài. Những cái tên quen thuộc xuất hiện, từ các quan chức, doanh nhân cho đến những tên tội phạm hàng đầu. Nhưng có một người không xuất hiện trong đó: Trịnh Hào.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, lạnh lùng và chắc chắn: "Tất cả đều là quân cờ trong tay tôi. Các ngươi chỉ là những con tốt trong ván cờ của tôi, và ngày kết thúc ván này đã gần kề."

Quang nắm chặt tay, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Cái tên đó – người nói những lời đó – là Trần Văn Lực.

"Lực… chú ấy là người đứng sau mọi chuyện này?" Lan thì thào, không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến.

Minh im lặng, không trả lời, vì anh cũng không chắc chắn về những gì họ đang đối mặt. Nhưng anh hiểu một điều: Kẻ đứng sau, dù là ai, đã kéo họ vào một trò chơi mà họ không thể thoát ra.

Tối đó, Quang, Lan và Minh quyết định đến gặp ông Lực một lần nữa. Họ không thể để sự thật này chỉ là những đoạn video mơ hồ. Nhưng khi họ đến nhà ông, một cảnh tượng rợn người chào đón họ.

Căn biệt thự của ông Lực giờ đây trống rỗng, cửa chính bị vỡ nát, và tất cả đồ đạc trong nhà đều bị lục soát. Nhưng không có dấu hiệu của ông Lực. Cả ba bước vào bên trong, khi đột nhiên tiếng động phát ra từ trong phòng làm việc.

Họ lao đến, nhưng chỉ còn lại một thứ duy nhất: một bức thư, mở ra và được đặt ngay trên bàn làm việc.

"Nếu các cháu muốn biết sự thật, đừng tìm ta nữa. Ta đã làm những gì cần làm. Thành phố này, mạng lưới này, tất cả đều là một phần của kế hoạch lớn hơn. Các cháu hãy tìm hiểu về Trịnh Hào và những người xung quanh hắn. Ta đã bảo vệ các cháu, nhưng giờ là lúc các cháu tự đứng vững. Tất cả chỉ mới bắt đầu."

Quang, tay cầm bức thư, cảm thấy những lời cuối cùng của ông Lực như một dấu chấm hết. "Ông ấy đã đi rồi. Nhưng lời của ông ấy không phải là kết thúc."

Minh khẽ nói: "Chúng ta phải tìm Trịnh Hào. Hắn là chìa khóa."

Trong khi đó, Trịnh Hào đang ở một nơi nào đó, bên trong một tòa nhà cao tầng, đối diện với một màn hình lớn, theo dõi từng động thái của Quang và nhóm bạn.

"Chúng mày có thể tìm ra tất cả những bí mật của ta," hắn cười lạnh lùng, "Nhưng chúng mày không thể thay đổi được kết quả. Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể đánh bại được một người đã nhìn thấy mọi thứ từ trước."

Lưỡi Dao, đứng bên cạnh, nhếch miệng cười: "Họ sẽ không sống sót qua đêm nay."

Đêm đó, khi thành phố chìm vào giấc ngủ, một cơn bão mới đã bắt đầu. Cả ba người – Quang, Lan và Minh – không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng họ hiểu một điều: Đã đến lúc họ phải đối mặt với bóng tối mà họ không hề chuẩn bị.

Mặt nạ công lý đã rơi, và giờ, chỉ còn lại những người dám đối diện với sự thật.