Tiết học buổi sáng diễn ra trong không khí tĩnh lặng. Trên bục giảng, thầy giáo đang say sưa nói về mối liên hệ giữa mana và linh khí:
— Như các em đã thấy, mana và linh khí có đặc tính khá giống nhau. Nhưng đồng thời, chúng cũng mang tính đối lập. Vì vậy, việc sử dụng cả ma thuật và linh khí cùng lúc là điều gần như bất khả thi...
Bất chợt, thầy ngừng giảng, ánh mắt quét xuống lớp. Ông cau mày nhìn về phía bàn thứ hai, dãy một.
— Em ngồi bàn hai, dãy một kia — tỉnh ngay!
Tiếng quát lớn khiến cả lớp giật mình. Miden ngồi bật dậy, hai mắt còn lờ đờ, miệng vẫn lấm tấm nước dãi.
Thầy giáo không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc:
— Ngủ ngon quá ha, chảy cả nước dãi rồi kìa!
Cả lớp cười ồ lên. Miden đỏ mặt, cúi gằm xuống bàn.
Thầy tiếp tục bài giảng, nhưng phía dưới, Miden đã quay sang làu bàu với Ken:
— Này Ken, sao ông không gọi tôi dậy hả?
Ken nhún vai, giọng bất lực:
— Tôi có gọi rồi mà. Ông ngủ như chết, gọi kiểu gì cũng không dậy!
Miden xị mặt, chỉ biết im lặng.
Tiếng trống báo ra chơi vang lên. Học sinh ùa ra khỏi lớp.
Miden vừa đi vừa than thở:
— Hazz... chán vãi. Tự dưng muốn có bồ quá, Ken ơi!
Ken nhìn cậu bạn như nhìn một sinh vật kỳ lạ:
— Vậy thì đi kiếm đi.
— Ở đây chẳng ai hợp gu hết á...
Ken thở dài. Mới học được năm tháng mà Miden đã mơ mộng yêu đương.
— Cậu đến đây để học, không phải để yêu. Nhìn tôi đây, có hấp tấp gì đâu.
Miden đáp ngay, không để Ken kịp kết thúc câu:
— Cậu có chị hội phó rồi, đương nhiên là không vội!
Ken chối:
— Có đâu mà!
— Suốt ngày đi chơi cùng còn gì nữa. Chối làm gì!
Miden hất mặt, rồi đề nghị:
— Hay ra sân đấu tập không?
— Ừ, vậy hai đứa mình đánh với nhau đi? — Ken đồng ý.
— Ai ra sân sau làm chó nha! — Miden hét lên rồi chạy trước.
Sân tập nhộn nhịp, học sinh tụ tập xung quanh hóng hớt. Ken và Miden đứng đối mặt, chuẩn bị tư thế.
Ken nhếch môi cười:
— Thua đừng khóc nha, nhóc!
Miden chọc lại:
— Sợ gì hả chó? Ra sau thì kiểu gì cũng thua thôi!
— Ok, thôi!
Hai người lao vào, dò xét nhau. Đòn đánh dứt khoát nhưng vẫn giữ mức an toàn. Sau khoảng năm phút, Ken dí kiếm vào cổ Miden.
— Haha, cậu thua rồi nha!
— Chả, chẳng qua đây là môn sở trường của ông thôi. Nếu được dùng năng lực, ông thua chắc!
— Chưa chắc!
Tiếng trống vào tiết vang lên, cắt ngang trận đấu.
Tan học, cả hai thu dọn đồ, mệt mỏi rời lớp. Trên đường về, vừa đi họ vừa trêu chọc nhau đến tận ngã rẽ.
Miden vẫy tay:
— Mười lăm ngày sau gặp lại!
— Chào Ken! — Ken cười, rồi rẽ sang hướng khác.
Ken lê bước về nhà. Kỳ nghỉ lễ mười lăm ngày bắt đầu, nhưng cậu chưa nghĩ ra việc gì để làm. Hay là... rủ chị hội phó đi chơi?
Vừa đến cửa, cậu phát hiện một lá thư đặt ngay thềm. Trên phong bì ghi "Gửi cho mình". Ken mở ra, vừa đi vào nhà vừa đọc:
Chào em nha Ken,
Lâu rồi chưa gặp em, không biết dạo này em có ổn không?
Còn bên anh thì đang rất ổn. Hôm nay anh gửi thư này, một là để hỏi thăm, hai là để báo cho em một tin: mấy hôm nữa trường anh có tổ chức tranh đấu tranh giành tài nguyên.
Không biết em có muốn đến xem không? Nếu có, nhớ dẫn theo hai đến ba người bạn cùng đi nha.
Ken đọc xong, cảm thấy phấn chấn. Vậy là kỳ nghỉ có kế hoạch rồi. Cũng vui vì người anh hàng xóm vẫn nhớ đến mình.
Tối hôm đó, Ken gọi cho Miden. Cả hai nhanh chóng thống nhất sẽ cùng đi xem trận đấu.
Thoát cuộc gọi, Ken cầm điện thoại nhắn cho chị Sharinpha. Chị cũng đồng ý tham gia, vì Sharinpha — người quen của cả hai — cũng đang ở đó. Ken hẹn chị hôm sau đón mình.
Xong xuôi, cậu yên tâm chìm vào giấc ngủ.
5 giờ 30 sáng hôm sau.
Miden đứng gõ cửa nhà Ken dồn dập. Bên trong, Ken vẫn đang ngủ lăn quay. Gọi mãi không được, Miden bực quá gọi điện.
— Mẹ nó, dậy lẹ coi, trễ tàu bây giờ!
Ken bật dậy, hoảng hốt nhớ ra hôm nay chỉ có một chuyến tàu đến thành phố kia. Cậu cuống cuồng thu dọn đồ rồi cùng Miden ra ga.
Vừa đến nơi, Ken quẹt thẻ... không thấy thẻ. Cậu lục tung ba lô, không thấy đâu, đành phải bỏ tiền mua lại.
Lên tàu, hai người ngồi vào chỗ.
Ken rút chiếc gối ôm cổ ra để ngủ, thì... một tấm thẻ rơi ra.
— Trời ơi...
Cậu nhìn tấm thẻ, không buồn nói gì, gục xuống ngủ luôn.
Tàu đến nơi, Ken và Miden xuống ga. Không thấy Sharinpha đâu, Ken nhắn hỏi. Một lúc sau, cô mới trả lời:
Xin lỗi nha, chị có chút việc. Em đi vui nha!
— Ok... — Ken đáp, rồi nhắn tin cho Kosu, người anh hàng xóm.
Khoảng ba mươi phút sau, cả hai rời nhà ga, tiến ra bãi đỗ xe.
Một người đàn ông cao khoảng 1m85, tóc đen, đeo khẩu trang đang đứng vẫy tay.
Ken bước đến:
— Chào anh nha, Kosu!
Miden cũng cúi chào lịch sự.
— Em là bạn Ken hả? Chào em nha! — Kosu cười.
Miden gật đầu, thì thầm với Ken:
— Uây... anh ông nhìn ngầu vãi!
— Ờ, nhưng ổng không phải anh ruột tôi đâu. Chỉ thân như anh em thôi.
Kosu cất hành lý cho hai đứa, rồi ra hiệu:
— Lên xe thôi, hai đứa!
Xe chạy về phía trường. Ở cổng đã có sáu người đứng đợi: hai cô gái, hai chàng trai và một thầy giáo.
Kosu xuống xe bắt chuyện, còn Ken và Miden được đưa vào trong.
Trước khi khởi hành tới vùng đất số 8, kosu dẫn cả nhóm tới chiếc xe sẽ dẫn mọi người tới khu thi đấu