chương 5 :Rèn luyện _ 1

" Được rồi , được rồi đừng khóc nhè nữa . Con có thể kể cho ta mấy năm nay sống như nào không " Vũ Gia Hoàng xoa đầu đứa con mới nhận nói

cậu ngập ngừng kể mọi chuyện và tất nhiên những việc nên giấu vẫn phải giấu . Gia Hoàng nghe nhóc kể rất thản nhiên giống như không phải câu chuyện của mình mà lòng nặng trĩu . Anh biết việc bị kì thị là không thể tránh thậm chí ở liên bang Trung Hoa cũng có không ít kẻ như vậy nhưng anh không thể tưởng tượng được cùng là nhân loại mà có thể làm như vậy . Lần đầu tiên trong đời thiếu tướng trẻ của chúng ta có suy nghĩ khi trở về muốn nâng cao địa vị càng sớm càng tốt chỉ vì muốn trải đường cho đứa con thơ không bị tổn thương một lần nào nữa . Và anh cũng không biết , khi anh trở về liên bang thì hai đứa con cũng làm mưa làm gió khuấy động vũng nước đục này khiến anh phải đau đầu không thôi nhưng đây cũng chỉ là sau này , quay trở lại thực tại anh xoa đầu cậu nói :

" đừng suy nghĩ nhiều quá , không phải ai cũng như vậy .Thế giới này kẻ mạnh làm vua , kẻ thua làm nô lệ , chỉ khi con có đủ sức mạnh có đủ lý trí thì con mới có thể công khai đứng vững trên đôi chân mình ."

" ba ba , đủ sức mạnh thì sẽ làm chủ được cuộc đời sao " kiếp trước cậu sức mạnh của cậu là lever bậc 1 nhưng không phải cũng bị bắt vào phòng thí nghiệm sao . Khoan đã , đủ lý trí , cậu nhớ đến kiếp trước chỉ dựa vào cảm giác để phân biệt thiện ác mà không biết rằng năng lực đó truyền đi rất xa , được rất nhiều người biết đến và tất nhiên bọn họ sẽ làm ra 1 thứ gì đó ngăn chặn năng lực của cậu . Nghĩ đến cái tên tỏ ra rất thân thiết với cậu đó , không biết hắn ta đóng vai trò gì trong kế hoạch bẩn thỉu đó . Đang suy nghĩ miên man , giọng nói của Vũ Gia Hoàng vang lên 

' Cũng có thể coi là vậy nhưng đồng dạng con phải có cái đầu thông minh và tư duy linh hoạt , đặc biệt là cách nhìn người phải tốt . Nếu con muốn , ta sẽ huấn luyện con về mặt này nhưng trước hết con phải đầy đủ dinh dưỡng và học những thứ cơ bản nhất . '

" có lẽ huấn luyện của ta dù hơi khắc khổ nhưng với sức mạnh và thực lực con vừa thể hiện sẽ thông qua thôi ."

VÀ CUỘC HÀNH TRÌNH HUẤN LUYỆN CỦA CẬU BẮT ĐẦU TỪ ĐÂY

- 5 năm sau

Gia tộc Vũ gia ,Năm năm… với người khác có thể dài, nhưng với Hữu Duyên, đó là chuỗi ngày không ngừng nghỉ, không một hơi thở an nhàn.

Từ ngày bước vào con đường rèn luyện, cô đã thay đổi hoàn toàn. Cô bé từng mang chút mềm mại của một thiếu nữ giờ đã khoác lên vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh đến mức khiến người khác không dám tiến gần.

Sự lạnh nhạt ấy không phải bẩm sinh – mà là kế thừa từ “Thầy số 1”, người hướng dẫn chính trong không gian ý thức. Ông trầm mặc, nghiêm khắc, mỗi ánh mắt và động tác đều như được tính toán để đạt hiệu quả tuyệt đối. Chip gọi ông là “Thầy số 1” ngay từ đầu để tiện phân biệt, và cái tên ấy vô thức trở thành biểu tượng uy nghiêm trong lòng Hữu Duyên.

> “Không cảm xúc thì không đau đớn.”

“Không vướng bận thì không vấp ngã.”

“Chỉ có cứng rắn mới giữ được chính mình.”

Những lời ấy, cô ghi nhớ từng chữ.

---

Quá trình huấn luyện khắc nghiệt bắt đầu từ khi tinh thần lực cô được giải phong ấn một phần. Từ rèn luyện thể chất trong không gian, chạy bộ, đấm đá, đến việc học thuộc lòng lý thuyết quân sự, điều khiển máy móc, hiểu cấu trúc nano cơ giáp... tất cả đều được thiết kế tỉ mỉ trong giáo trình không gian.

Thầy số 1 giảng giải như máy, Chip thì đếm giờ, báo hiệu, và giám sát nghiêm khắc. Hữu Duyên luyện từ sáng sớm đến khi ngủ thiếp đi giữa bài học, nhiều khi chỉ kịp ăn một miếng lương khô hoặc uống thuốc dinh dưỡng rồi tiếp tục.

Không gian ngoài đời cũng không cho cô nghỉ ngơi. Ở Vũ gia, cô vẫn phải học các kiến thức cơ bản như bao đứa trẻ khác, nhưng cô còn học thêm ngôn ngữ quân sự, lịch sử các hành tinh, cách điều phối tài nguyên… dưới danh nghĩa một người thừa kế tiềm năng (mà không ai biết là giả trai).

---

Mai Lan – người mẹ đơn thân – luôn âm thầm theo dõi con gái mình.

Mỗi lần nhìn thấy Hữu Duyên vừa từ huấn luyện trở về, mồ hôi đẫm lưng, hơi thở dốc, nhưng lại cắn răng giấu mệt mỏi, lòng bà thắt lại.

Nhiều hôm, Mai Lan cố tình nấu những món Hữu Duyên thích, dỗ con ăn chậm một chút. Nhưng đáp lại, chỉ là một tiếng “Cảm ơn mẹ" với ánh mắt thoáng qua nét dịu dàng của con , rồi lại tiếp tục bước vào không gian huấn luyện.

> “Con bé… chỉ mới 5 tuổi…” – Mai Lan từng bật khóc trong đêm, ôm lấy áo con còn thơm mùi sữa.

Nhưng bà không ngăn cản, vì bà biết: đứa con gái này đang đi trên con đường không thể quay đầu.

---

Năm năm, không ai biết Hữu Duyên đã đi qua bao nhiêu lần kiệt sức, bao nhiêu lần ngã xuống rồi đứng dậy.

Chỉ có Chip là chứng kiến tất cả.

Chỉ có Thầy số 1 là người đẩy cô đến giới hạn – rồi kéo cô lên từ vực thẳm.

Và chính những điều đó, đã rèn nên một Hữu Duyên với ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhưng trái tim lại âm ỉ cháy – vì gia đình, vì sinh tồn, vì một lý do sâu thẳm hơn: tự do.

Trong năm năm đó, có một lần suýt khiến mọi công sức đổ sông đổ bể – quân bộ đột ngột cử người đến kiểm tra tiến độ thức tỉnh nano hạch.

Thông thường, trẻ mang nano hạch sẽ được đánh dấu sinh học, đến một độ tuổi nhất định thì trải qua một quá trình thức tỉnh – đôi khi đi kèm với rối loạn thể chất, tinh thần… Hữu Duyên – với thể chất và tinh thần lực đều vượt chuẩn – nếu bộc lộ sức mạnh quá nhiều sợ rằng sẽ mang đến phiền phức không nhỏ thậm chí nguy hiểm đến cả tính mạng .

Nhưng rất may…

“Lo gì? Có tôi mà!” – Chip nói bằng giọng kiêu ngạo như thần linh bước xuống trần gian.

Cô bé chỉ liếc mắt một cái, không nói gì, tiếp tục mở sách.

> “Kế hoạch như sau: giả lập phản ứng sinh học thông thường, điều tiết năng lượng nano hạch ở trạng thái trung hòa, chặn mọi tín hiệu dị thường. Với trình độ quân bộ hiện tại – ha, họ còn lâu mới ngửi ra nổi!” – Chip vênh mặt.

Và đúng như vậy.

Buổi kiểm tra hôm ấy diễn ra trơn tru đến lạ.

Những chuyên gia quân bộ, sau vài câu đối chiếu sinh học và kiểm tra thông số thể chất,

một nghiên cứu sinh trong đó đi đến nhỏ giọng với một người áo trắng khác nói :

> “Bình thường. Tư chất không tệ, nhưng vẫn trong phạm vi kiểm soát.”

Người áo trắng đó gật đầu , không nói gì .

Không một ai phát hiện ra sự thật rằng, đứa trẻ đang đứng trước mặt họ – lạnh lùng, ngoan ngoãn ấy – chính là một con rồng đang ngủ. Và đủ năng lực để nghe hết đối thoại đó với lại dù năng lực chưa đủ nhưng với sự khống chế toàn trường của chip cũng đủ để cô biết họ đang nói cái gì .

Khi họ rời đi, Chip còn vắt vẻo trên màn hình, nghênh ngang huýt sáo:

> “Trí tuệ nhân tạo cấp thần – không đùa được đâu.”

“Muốn khen thì khen mau đi, đừng tiếc lời.”

Hữu Duyên không nói gì. Nhưng vài giây sau…

> “Tốt lắm.” – cô lạnh nhạt nói, tay đưa lên bẹo má chip một cái.

> “Auuu! Lần nào cũng vậy! Cậu tưởng đau không à?!”

“Tôi có xúc giác, có nhận thức – tôi là sinh mệnh ảo đấy!”

" với lại tôi là thần đó cậu dám làm vậy với 1 vị thần à "

" là thần mà không tránh được bẹo má của tôi à " Hữu Duyên lạnh nhạt nói .

Dù la oai oái, nhưng trong mắt Chip lại ánh lên một tia mãn nguyện nhỏ – bởi được thừa nhận, dù chỉ một câu, từ Hữu Duyên, là phần thưởng lớn nhất rồi.

Trong năm năm đó, quân bộ từng hai lần phái người tới nhà họ Vũ để kiểm tra tiến độ phát triển của Hữu Duyên, cũng như tiến hành quá trình thức tỉnh nano hạch—một nghi thức quan trọng đánh dấu khả năng trở thành quân nhân tương lai.

Thông thường, những đứa trẻ sở hữu tinh thần lực cao mà chưa rèn luyện đủ nền tảng thể chất sẽ phải chịu đựng cơn đau dữ dội, thậm chí tử vong do bạo thể.

Thế nhưng, khi đến lượt Hữu Duyên, mọi quá trình diễn ra… một cách bình thường đến không thể tin nổi.

Bên ngoài, cô chỉ nhíu mày nhẹ một cái. Bên trong, chip đang tinh vi vận dụng công pháp khống chế dòng chảy tinh thần lực, khiến mọi dao động đều trượt nhẹ qua các mạch lạc đã được rèn luyện suốt năm năm.

> “Dưới sự chỉ đạo của ta – vị thần trong giả thuyết – thì chuyện nhỏ này chỉ là trò con nít~”

Chip tự kiêu, giọng vang lên trong tâm trí Hữu Duyên, không quên khẽ phồng má khi chờ đợi lời khen.

Hữu Duyên nhẹ nhàng:

> “Giỏi lắm.”

> “Hehe~ Biết ngay mà~”

Bỗng nhiên ,cô khẽ vươn tay bẹo má chip trầm giọng nói :

" nhưng đừng quá kiêu ngạo , không biết thế giới này còn có những gì đâu "

Chip chép miệng nói " không có chuyện đó đâu , đây cũng chỉ là một vị diện cấp trung thôi mà "

" nhưng lòng cảnh giác vẫn phải có , nếu lúc đó lật xe đợi chúng ta chính là con đường chết " Hữu Duyên lạnh nhạt trả lời

Chip không nói gì mà trầm tư suy nghĩ .

Chính nhờ vậy, mà tương lai sau này cũng cẩn thận hơn và nhanh tay tránh được một vị thần cấp trong liên bang . Ở thế giới thực trong mắt người ngoài, Hữu Duyên chỉ là một đứa trẻ có tư chất vừa đủ để thức tỉnh ổn định. Không ai nghi ngờ hay cảm thấy kỳ lạ. Ngay cả người của quân bộ cũng chỉ gật đầu hài lòng, rồi quay đi.

Chỉ có Mai Lan, người mẹ đã quen thuộc với từng ánh mắt và biểu cảm của con mình, cảm nhận được điều gì đó… nhưng lại chọn im lặng. Bà không hỏi, chỉ âm thầm chuẩn bị nhiều món ngon hơn mỗi ngày.