_ Hành tinh chết
Sau khi Vũ Gia Hoàng nhận nuôi Vũ Kỳ , lúc trả phòng mới nhớ ra quang não nano đã hỏng nên không thể trả tiền được nữa , đây cũng là lần đầu tiên trong đời thiếu tướng trẻ tuổi của chúng ta cảm nhận sâu sắc được cảnh ngộ thiếu tiền của những người nghèo , không đủ ăn , không đủ mặc . Anh vừa nghĩ " đúng là một đồng bạc làm khó anh hùng " vừa bất giác đưa tay sờ vào túi mới nhớ ra mình ra ngoài không bao giờ mang theo tinh tệ dự phòng .
Vũ Gia Hoàng nhìn bảng tổng kết thanh toán, mặt không cảm xúc.
“Không mang tinh tệ?” cô lễ tân ngập ngừng.
Anh gật đầu.
Lục trong túi một vòng — trống rỗng.
Túi áo — vẫn trống.
Anh dừng lại, tháo cái dây buộc tóc đen tuyền sau đầu ra, vứt lên bàn.
“Cái này?” lễ tân tròn mắt.
Vũ Gia Hoàng mặt không đổi , tim không đập nói :
“Lông đuôi mã thú đột biến, hiếm cấp S. Làm dây buộc tóc êm tay, đàn hồi, trị rụng tóc.”
“…Gì cơ?”
Ngay lúc ấy, một ông khách hói đi ngang qua. Nhìn thấy dây buộc tóc, ánh mắt ông ta sáng như đèn pha.
“Tôi mua! bao nhiêu tiền!”
Vũ Gia Hoàng vỗ vai ông ta: “Bán cho anh. Trả tiền phòng giùm tôi.”
Vũ Kỳ đứng xem toàn bộ quá trình cũng bất giác câm nín . Cậu tìm tòi trong kí ức nguyên chủ thì đuôi mã thú đột biến rất sắc bén , nếu là cấp S thì có thể dùng nó để phòng thân chứ cái sợi dây mềm mại đàn hồi này ...Tính , không liên quan đến mình , Cậu thầm nhủ .
Sau khi rời khách sạn, họ vào rừng.
Gia Hoàng không nói nhiều. Vũ Kỳ cũng chẳng hỏi.
Một người dẫn đường, một người lẽo đẽo theo sau — lúc đầu cách nhau ba bước, vài tiếng sau đã là năm bước, đến trưa kéo thành bảy.
“Đi kiểu gì mà càng đi càng xa vậy?” anh quay lại nhìn.
Đứa nhỏ thở hồng hộc, tay ôm bụng: “Tại... tại chú dài chân quá.”
Anh dừng bước, lấy từ túi một thanh năng lượng ném sang.
“Ăn đi. Không ngon nhưng no.”
Dừng một lúc , anh nhìn đứa nhỏ cắn một miếng rồi dừng lại không nói gì mà ăn tiếp , anh bước vài bước đến bên đứa nhỏ vừa cười vừa hỏi
" sao không gọi là ba ba rồi " . Cái miệng nhỏ đang bận ăn bỗng dừng lại rồi lại đỏ phừng
" ba .... ba "
Anh mỉm cười coa đầu cậu nói
" ừm , lần sau cũng vậy nhé "
Cậu cúi gằm mặt xuống nhớ cái cảnh cậu vừa ôm vừa khóc vừa kêu ba ba đó thật mất mặt . Cậu _người mạnh nhất trái đất đã lớn già đầu rồi mà lại làm ra cái hành động ấu trĩ đó thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống mà .
Buổi tối, họ dừng lại bên một gốc cây to, bắt đầu luyện tập.
Không ai rõ là luyện gì. Chỉ biết có tiếng “rụp rụp” của cành gãy, tiếng bụp khi ai đó ngã lăn, và tiếng chửi thầm khe khẽ.
Ngày thứ hai, Vũ Gia Hoàng tỉnh dậy, vừa vươn vai thì ngẩn người.
Trước mặt anh, Vũ Kỳ đang treo ngược trên cành cây — ngủ. Ngủ mà còn ngáy. Ngáy theo nhịp.
Anh chớp mắt. Một tiếng. Hai tiếng.
Không phải là anh hoa mắt.
Vũ Kỳ thật sự có thể vừa ngủ vừa giữ thăng bằng ở độ cao năm mét, bằng một cọng dây leo cột hờ vào chân.
Vũ Gia Hoàng: “…”
Anh nghiêng đầu:
“Thằng nhóc này... là mèo đầu thai à?”
---
Mấy tháng sau cũng là lúc cậu tròn 3 tuổi ( và tất nhiên vũ hữu duyên 1 tuổi nhé , họ sẽ cách nhau 2 năm ) đến lúc thức tỉnh nano hạch
Đến giờ nghĩ trưa Vũ Gia Hoàng xoa đầu đứa con trai nhỏ của mình nói " con cũng ba tuổi rồi , con biết nghi lễ thức tỉnh nano hạch chứ "
cậu trầm mặc lúc lâu nói " con biết "
" vậy tại sao con chưa từng bảo ta dẫn con đi thức tỉnh , có thể nói lý do cho ta biết không "
Vũ Kỳ mím môi không nói gì cậu định nói gì đó cho qua nhưng khi ngẩng đầu nhìn đôi mắt ấm áp đầy tình yêu thương đó khiến cậu an tâm và không còn lo lắng nữa , cậu bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình
" đến đó rất đông người , con không thích với lại có thể thức tỉnh sau cũng đ..." Càng nói giọng cậu càng nhỏ cuối cùng im bặt vì ánh mắt trách cứ và hơi tức giận của Vũ Gia Hoàng bên cạnh .
" con có biết nếu thức tỉnh không đúng thời gian sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến thân thể không . Nếu sức mạnh nano tiềm ẩn trong con quá lớn theo năm tháng thì khi thức tỉnh thân thể con sẽ không chịu được mà nổ tung . Đặt ra qui định 3 tuổi thức tỉnh không phải không có lí do , là vừa bảo vệ thân thể và vừa rèn luyện theo hướng nano mình muốn phát triển . Con là đang chơi đùa với lửa à ! "
Cậu không nói gì mà cúi gằm mặt xuống .
Vũ Gia Hoàng nhìn cậu lúc lâu khẽ thở dài vuốt ve đầu cậu nói :
" đừng sợ , không pải có baba bên cạnh sao , con chả nhẽ không tin baba "
Cậu ngẩng đầu đôi mắt kiên định đáp : " con tin baba " Không phải cậu mù quáng đặt niềm tin linh tinh mà qua mấy tháng nay cậu biết baba là thật lòng yêu thương cậu . Cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ tin tưởng ai nhưng chỉ mới mấy tháng thôi cậu nhìn ra được sự tận tình và chăm sóc của gia hoàng dành cho cậu . Baba sẽ không trách móc nặng lời khi cậu phạm lỗi nhưng sẽ dạy bảo ân cần cũng như nhắc cậu luôn cẩn thận với thế giới bên ngoài . Dù lúc huấn luyện hơi nghiêm khắc đánh cậu cũng hơi đau nhưng không phải vì tốt cho cậu sao .
" Vậy rạng sáng cùng baba đi thức tỉnh nano nhé , thời gian đó sẽ ít người hơn ."
Anh nhìn cáu gật đầu của cậu mà trong lòng hô to " YES " , lén lút mở quyển sổ mà anh mua lúc vào ngôi làng nhỏ gần đây đánh điểm tích vào ô " nếu con sai hãy nghiêm khắc dạy và sửa đúng với giọng điệu nhẹ nhành , ánh mắt đong đầy tình cảm " . Anh cất quyển sổ nhỏ vào túi và coi nó như bảo bối từ bây giờ .
Trời vừa hửng sáng. Ánh nắng yếu ớt chiếu lên những mái nhà gạch thô của một ngôi làng nhỏ, nằm lặng lẽ dưới chân dãy núi tàn tích – tàn tích của hành tinh chết. Vũ Kỳ đứng im lặng trong phòng thức tỉnh bên cạn là Vũ Gia Hoàng đứng im quan sát và bảo vệ cậu , nghe nói có thể tự thức tỉnh bất cứ lúc nào và đằng trước có một cái kính nhìn ra phía khu chợ làng, ánh mắt cậu như phủ sương lạnh, nhìn dòng người chen chúc mua bán giữa sương sớm.
Trong lòng cậu, một cơn sóng ngầm dâng trào. Hồi ức về những thí nghiệm, về ánh đèn lạnh trắng của phòng nghiên cứu, về từng tiếng thét vô vọng... tất cả dội về. Cậu ghét nơi đông người, từng tiếng ồn, từng ánh nhìn lướt qua cũng đủ khiến cậu rơi vào trạng thái cảnh giác cực độ.
Nhưng khuôn mặt cậu vẫn không biểu cảm – vô cảm một cách hoàn hảo, đến mức chẳng ai để ý đến cậu. Không ai biết trong cơ thể cậu, Nano Hạch đang dao động dữ dội, như sắp phá kén trỗi dậy.
Vũ Gia Hoằng đứng lặng sau lưng cậu, không nói gì. Ánh mắt anh lặng lẽ quan sát, rồi đưa tay xoa nhẹ lên đầu Vũ Kỳ – bàn tay ấm, vững vàng. Không phải để xoa dịu, cũng không phải để dẫn đường. Chỉ là một cái chạm nhắc nhở:
“ Ba ba ở đây. Nhưng chuyện này, con phải tự bước qua.”
Vũ Kỳ không đáp. Ánh mắt cậu rơi lên một đứa trẻ ngã giữa chợ, người dân chen chúc xung quanh. Nhịp tim tăng vọt. Nỗi sợ bủa vây. Nhưng cậu không rút lui. Không lùi bước.
Ngay lúc đó — Nano Hạch trong ngực cậu bùng sáng.
Như một ngọn lửa bạc bùng lên từ sâu trong xương tủy, lan ra từng mạch máu, từng tế bào. Cơ thể cậu run nhẹ. Tầng mồ hôi lạnh trên trán chảy dài. Trong mắt cậu, thế giới bỗng chốc rõ ràng như mặt kính được lau sạch: mọi chuyển động, mọi âm thanh, mọi chi tiết đều tách biệt – rõ nét.
[Nano Hạch: Tỉnh Giác cấp một – kích hoạt.]
Không ai phát hiện gì. Cậu vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh, gió lướt qua mái tóc. Nhưng Vũ Gia Hoằng biết – thời khắc đó, Vũ Kỳ đã thật sự bước vào con đường của chính mình.
Sau khi thức tỉnh thì cuộc sống của 2 ba con lại quay về ngày xưa , sáng luyênn tập thân thể , chiều luyện tập về tất cả kiến thức nhân loại , tối thường thường ngồi nghỉ và tâm sự hoặc cũng có thể luyênn thêm nhưng giờ là luyênn tập điều khiển nano cững chắc bám vào thân thể làm nó cường hóa hay bám vào tinh thần ....Và cuộc sống đó kéo dài đến lúc năm cậu 6 tuổi .
____
_ 3 năm sau .
Giữa khu rừng rậm, ánh nắng nhảy múa trên từng phiến lá, phản chiếu xuống bờ suối như dát vàng. Một thiếu niên ngồi lặng lẽ, toàn thân như hòa vào thiên nhiên, nhưng lại tỏa ra khí tức không ai dám chạm tới.
Vũ Kỳ.
Cậu cực kỳ đẹp.
Một vẻ đẹp không thể định nghĩa bằng giới tính — làn da trắng mịn như sương mai, đôi mắt xám bạc lặng lẽ như hồ nước tĩnh, mái tóc đen mềm rủ xuống xương gò má góc cạnh. Đẹp đến mức khiến người đối diện chỉ biết nín thở — không phân biệt nam hay nữ, chỉ biết rằng đó là một sự tồn tại quá hoàn hảo, quá chói mắt.
Cậu lạnh nhạt, trầm tĩnh, chưa từng thể hiện cảm xúc thừa thãi. Nhưng chỉ cần đứng đó, đã khiến thế giới xung quanh như chậm lại một nhịp.
Ba năm trước, Vũ Kỳ thức tỉnh hạch nano. Ban đầu, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.
Thế nhưng, theo thời gian, lượng nano trong cơ thể cậu không ngừng tăng lên — không cần tiếp nhận thêm, cũng không qua huấn luyện gì đặc biệt, chúng tự sinh ra từ chính bên trong cậu. Tốc độ phục hồi, phân tách, tái cấu trúc… đều vượt xa tiêu chuẩn bình thường. Quá nhanh. Quá mạnh. Quá nguy hiểm.
Vũ Gia Hoàng sớm nhận ra điều bất thường.
anh đã thử nhiều cách — thuốc ổn định, kìm hãm sự tăng trưởng, giới hạn năng lượng vận hành… nhưng tất cả đều vô dụng.
Nano trong Vũ Kỳ không phải đơn giản là công cụ chiến đấu. Nó tiến hóa cùng cậu. Và cuối cùng, hòa làm một với cậu.
Cậu không còn là con người đơn thuần sở hữu nano — mà là một thể sống nano có hình người. Vũ khí hoàn mỹ. Hủy diệt tuyệt đối.
Vũ Gia Hoàng không vui mừng. Không tự hào. Mà chỉ lo sợ.
> “Nếu bị phát hiện… tiểu Kỳ sẽ gặp nguy hiểm.” Sống với cậu 3 năm nên tình cảm thương xót lúc đầu đã hóa thành tình yêu thương của người cha dành cho con mình .
Chỉ cần một dấu hiệu nhỏ, thế giới ngoài kia sẽ coi Vũ Kỳ là mối họa — là thứ cần bị tiêu diệt.
Cậu mang một cơ thể đẹp đến mức phi giới tính, nhưng lại giam giữ bên trong sức mạnh khiến cả hành tinh run sợ.
Vũ Gia Hoàng luôn ở bên cạnh cậu trong ba năm đó. Ông không nói nhiều, chỉ dạy cho cậu cách sống sót, cách giấu đi sự khác biệt, và quan trọng nhất — cách kiểm soát bản thân. Và liều mạng rèn luyện cậu chỉ mong cậu bảo vệ được bản thân mình . Khi Vũ Kỳ xảm giác được ý nghĩ đó của Vũ Gia Hoàng khiến đáy lòng cậu chua xót , bởi cậu nghĩ nếu mình có sức mạnh như vậy sẽ bị baba bỏ rơi thậm chí đi vào vạn kiếp bất phục như đời trước nhưng mà ...Những thứ xảy ra trước mắt khién cậu đưa tay chạm lên trái tim tự hỏi cậu có nên mở lòng với người đàn ông này , với gia đình này không . Và nó có đáng không . Câu trả lời đã lập tức xuất hiện trong đầu cậu " đáng " . Tất nhiên cậu biết ngoài baba ra cậu cũng có 1 người em không biết giới tính và một người mẹ . Cậu từng được baba kể rất nhiều về bên ngoài hành tinh chết này . Nghe xong cậu rất bất ngờ và cũng có chút chờ mong với một gia đình nhỏ bé này .
Còn Vũ Gia Hoàng thì sầu não không thôi
Chỉ có sự lặng im. Và ánh mắt u tối.
Bởi anh biết... nếu một ngày sự thật bị phơi bày, cả thế giới sẽ không tha thứ cho cậu.
Sức mạnh khiến người khác thèm khát — cũng là lý do để họ muốn tiêu diệt cậu.
> “Không ai được biết.”
“Không bao giờ.”
Anh thầm nhủ trong lòng sẽ luôn bảo vệ cậu và lúc nào cũng nói với cậu phải giữ bí mật này thật kĩ .
Ngày qua ngày và tháng qua tháng , khi mọi thứ đều trở về qui luật
Trong suốt mấy năm nơi rừng sâu, Vũ Kỳ không ngừng rèn luyện. Mỗi lần điều khiển nano, cơ thể cậu lại một lần nữa tiến hóa — nhẹ hơn, nhanh hơn, bén nhạy hơn. Nano không còn là công cụ chiến đấu, mà như hơi thở, mạch máu và ý thức của cậu.
Rồi một ngày, giữa lúc đang điều chỉnh lại tần số năng lượng để nén bớt áp lực nano, cậu cảm nhận được một dao động không gian kỳ lạ. Cảm giác này giống như kĩ năng thời gian _ không gian của cậu đã trở lại vậy .
Suy nghĩ một lúc cậu bắt đầu thử tách không gian
Cậu thử.
Một đường nứt nhỏ, mảnh như sợi tóc nhưng chói sáng đến mức thiêu rụi cả tầng khí xung quanh, mở ra trước mặt cậu.
Bên kia… là ...
( Còn tiếp )