Chương 7 : gặp nhau

_ Tinh tế liên bang

Tinh Hào Học Viện là học viện hàng đầu trong toàn Liên bang, nơi quy tụ những thiên tài, hậu duệ quý tộc và tinh anh từ khắp các tinh cầu.

Sáng hôm đó, một chiếc phi hành xa sang trọng hạ cánh xuống quảng trường phía nam của trường. Cửa xe mở ra, Đỗ quản gia bước xuống trước, cung kính mở cửa:

> “Tiểu thiếu gia, mời.”

Hữu Duyên bước ra, mặc bộ đồng phục may đo riêng của gia tộc Vũ gia . Vóc người gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc, ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc – dáng vẻ này, hệt như bản sao của “thầy số 1” trong không gian huấn luyện.

Mấy năm rèn luyện đã khiến Hữu Duyên học được cách che giấu tâm tình, đôi mắt hững hờ kia làm người khác khó lòng đoán được suy nghĩ thật sự.

Khi bước vào học viện , Đỗ quản gia đi lấy số thẻ dự thi cho Hữu Duyên để cho cô chuẩn bị thi đầu vào , vào trường tinh hào học viện - nơi hội tụ những thiên tài và nổi tiếng nhất liên bang .

Kiểm tra đầu vào

Phòng kiểm tra trí tuệ sử dụng mô phỏng chiến thuật – yêu cầu người thi đưa ra các quyết định trong nhiều tình huống chiến đấu khác nhau.

Chip trong đầu Hữu Duyên nhẹ giọng:

> “Dễ như ăn cháo. Ba phút là xong.”

Thật sự, chỉ trong 3 phút, Hữu Duyên đã hoàn thành toàn bộ đề – 150 câu hỏi, trả lời đúng tất cả. Kết quả hệ thống hiện lên: 100 điểm – cấp S+.

Thế nhưng khi dữ liệu chuyển đến giám khảo, một nữ giáo viên nhíu mày:

> “Một đứa mặt lạnh như vậy mà điểm tuyệt đối? Hệ thống chắc có lỗi. Giảm xuống 80 đi.”

Không ai phản đối .

Trên bảng công khai, cái tên “Vũ Hữu Duyên – 80 điểm” hiện ra, bị xếp vào nhóm học viên trung bình.

Ở phần kiểm tra sức mạnh, thí sinh phải đấm vào thiết bị cảm ứng lực để đo lực tấn công cơ thể.

Xung quanh, nhiều học viên thi nhau khoe:

> “Haha! Tao đạt cấp C!”

“Tao cấp B, xem ra hôm nay ăn mừng được rồi!”

Hữu Duyên bước lên trước cột cảm ứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thiết bị. Không phải vì muốn thể hiện, chỉ đơn giản là cô không cam lòng bị coi thường so với lũ trẻ ồn ào kia. Khi nhận kết quả phần thi trí lực cô quả thật có chút bị đả kích nên phần này có muốn lấy lại chút mặt mũi . Và quan trọng nhất là ...

> “Chip, khống chế lực phù hợp. Cố gắng vào ban A đi không mama lại buồn ".

Phải vào ban A thì mới có những phúc lợi đáng có . Thậm chí có thể tự do ra vào trong trường .

Ầm!

Thiết bị rung lên.

Kết quả: Lực cơ thể cấp A

Cả đám học viên im bặt. Không ai ngờ người có vẻ ngoài gầy gò như cô lại có sức mạnh như vậy.

> “Cậu ta… là ai?”

“Không giống người bình thường chút nào…”

Ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn về phía Hữu Duyên. Nhưng cô chỉ lặng lẽ bước đến chỗ ban giám khảo , không thèm nhìn ai.

Ban giám khảo chấm phần sức mạnh khẽ lướt qua cô vài lần với ánh mắt sáng lên xong khi xem qua bảng thành tích của cô khẽ nhăn mày không nói gì . Cô nhận bảng thành tích khẽ ngạc nhiên không nói gì mà gật đầu tỏ ra cảm ơn

---

Phần kiểm tra cuối cùng là thể lực: chạy, leo dây, bật nhảy và né tránh vật thể tự động.

Dù chỉ là mấy bài tập quen thuộc của Hữu Duyên nhắm mắt cũng có thể đạt điểm tuyệt đối nhưng thứ mà cô muốn không phải là nổi bật mà là vào ban A chỉ nghĩ đến nếu mình không vào được ban A , không có quyền tự do ra vào học viện mà phải ở kí túc xá trong học viện thì cô chắc chắn sẽ bị dìm chết bởi gường mặt tan nát cõi lòng với đôi mắt ngập nước đó . Nghĩ đến đây cô cũng phải rùng mình , mama đúng là nắm bắt rất tốt điểm yếu chí mạng của cô mà dù cô biết đó là giả vờ nhưng cô vẫn không chịu được khi nhìn thấy mama khóc . Cô rất quý trọng cảm tình này , phần cảm tình mà cô rất lâu chưa cảm nhận được ở kiếo trước dù lúc chết cô cảm nhận được tình yêu thương của mama kiêp trước nhưng chỉ thoáng một giây đó cũng khiến cô ngập tràn ấm áp . Thế nên cô từng thề , cô sẽ không bao giờ để những người mà mình yêu thương gặp nguy hiểm , cô sẽ mãi luôn bảo vệ họ bằng bất cứ giá nào .

Dù nắm chắc mình có thể hoàn thành xuất sắc nhưng cô chỉ muốn thể hiện vừa đủ không bình thường cũng không quá xuất sắc . Khi nhận được điểm tổng hợp bài kiểm tra , cô cuối cùng nở một nụ cười thỏa mãn , 743 điểm đủ xếp top giữa ban A rồi . Cầm bảng điểm trên tay tự nhiên cô rất có xúc động chạy nhanh về nhà khoe với mama ... Thôi chết , không ổn cô sao có thể giống một đứa trẻ được chứ . Bước ra ngoài gặp Đỗ quản gia , bác xem qua bảng điểm mỉm cười hài lòng gật đầu , rồi xoa đầu cô với đôi mắt ấm áp và đầy tự hào . Cô nhìn đôi mắt bác quản gia mà trong lòng ấm áp lạ thường , cô ra xe nano tự điều khiển và về lại Vũ gia .Ở cửa đón cô là vòng tay ấm áp của mama và cái nhìn từ ái của Bác Lâm cùng với bàn tiệc thịnh soạn đang chờ cô trước mắt để chúc mừng . Hôm đó , cả Vũ gia từ người hầu đến người làm đều có thể liên hoan vui tươi buổi hôm đấy .

_ 1 tuần sau ,

ngày nhập học đã đến , mấy ngày này phải nói là cô khổ không thể tả , không biết thầy số 1 bị gì mà cứ hễ gặp cô là mặt hầm hầm cho cô toàn những bài tập khủng bố đến mức cô nghĩ mình đã chết , và chỉ là giả thuyết nên gần như lúc nào cũng cho cô trải nghiệm những cách chết khác nhau khiến cô khổ không thể tả . Cuối cùng ngày nhập học đã đến cô vui sướng mặc trang phục mới lon ton chạy ra ngoài vì nghĩ cuối cùng hôm nay không phải tập nữa khiến tâm tình cô rất vui vẻ . Mai Lan thấy cô như vậy khẽ mỉm cười dịu dàng , mấy ngày nay không hiểu sao bà thấy tâm tình con mình rất xa sút tinh thần , bà còn đang lo lắng nhưng thấy hôm nay vui vẻ như vậy có lẽ không cần lo lắng quá .

Đến tinh hào học viện , cô được một hướng dẫn chờ sẵn ở đó giúp cô đi tham quan và hiểu rõ học viện này . Cô tìm được ban A

Tại đây, Hữu Duyên tình cờ gặp 4 học viên nổi bật :

Trác Phong – thể thuật xuất sắc, tính cách sảng khoái.

Lâm Vị Vũ – thiên tài chiến thuật, ánh mắt luôn lười biếng. Nhưng lại có tinh thần lực rất mạnh .

Niệm Tư Yên – Dù với thân thể mảnh khảnh như con gái nhưng linh hoạt như báo. Và rất giỏi bắn tỉa .

Kha Lạc – to lớn nhưng vô cùng hiền lành.

Khi ngồi vào chỗ Trác Phong đến gần Hữu Duyên, chìa tay:

> “Cậu cũng không tệ đấy. Tôi đã chứng kiến phần thể hiện của cậu đầu vào , tôi là Trác Phong, sau này học cùng lớp nhớ giúp đỡ nhé.”

Hữu Duyên không bắt tay, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng từ khoảnh khắc đó, một sợi dây vô hình đã bắt đầu kết nối họ – tương lai sẽ cùng nhau lập chiến đội, trở thành “Ảnh Tinh”, chiến đội vang danh khắp các chiến trường. Và cũng làm cho kẻ địch khi gặp họ đau đầu không thôi . Nhưng đây là phần phía sau.

---

Kết thúc buổi học – Trở về

Sau khi kết thúc bài kiểm tra, Đỗ quản gia xuất hiện, đưa Hữu Duyên lên xe , và nói với giọng ngập ngừng

> “Phu nhân đang đợi cậu ở biệt viện. Bà rất mong cậu về.”

Hữu Duyên hơi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.

Dưới ánh nắng chiều, Tinh hào học viện lấp lánh như một thành trì vàng son – nơi đây sẽ là chiến trường đầu tiên, là nơi cậu bắt đầu đặt từng bước xây dựng tên tuổi. , rồi lại khẽ quay sang nhìn Đỗ quản gia nhăn mày nói :

" có chuyện gì sao "

Đỗ quản gia khẽ hé miệng không nói gì chỉ bảo cậu về sẽ biết . Hữu duyên không nói gì chỉ gật đầu . Trong đầu lại không ngừng chỉ huy Chip điều tra xem xảy ra chuyện gì

Một lát sau chip hét lên với giọng đầy ngạc nhiên " lão lão đại , xảy ra chuyện nha "

Mấy ngày nay vì Hữu Duyên bận học và rèn luyện nên chip chán qua lên mạng dạo chơi và học qua từ này lúc hỏi tại sao lại gọi lão lão đại chỉ nói đã gọi thầy số 8 là lão đại rồi vì thầy ấy cũng rất thích đi chơi đi dạo hay mang chip đi ra ngoài chơi và đặc biệt thầy ấy cũng thức tỉnh ý thức . Khi biết chuyện này Hữu Duyên rất ngạc nhiên và hỏi lý do tại sao thì mới biết được khi những người mạnh mẽ từ khắp các vị diện mà chết đi sẽ sinh ra linh thức và được không gian chip thu nạp nhưng đó cũng chỉ là phần chết chỉ có những người có khát vọng sống cao còn lưu luyến đời thì mới sinh ra ý thức riêng của mình . khi biết được thật ra thầy số 1 cũng có ý thức thì hữu Duyên cũng choáng cả người vì có không ít lần cứu tự cho là thầy không có ý thức nên bao lần cứ phàn nàn linh tinh trước mặt thầy . Hỏi chip sao không nói sớm thì chip trả lời với vẻ thản nhiên " không nói cũng có sao đâu " làm hữu duyên tay ngứa nhịn không được gia bạo chip và hứa mai này có cái gì cũng sẽ nói cho Hữu duyên biết .

Và qua lời kể của chip cô cũng biết lí do tại sao cả tuần nay cô bị thầy số 1 gia bạo chỉ vì thầy số 8 khi dạo chơi xong về ve vãn đánh yêu khiến thầy số 1 không thể không tìm chỗ phát tiết và cô chính là kẻ sui xẻo đó . Nghĩ đến đây cô nghiến răng .

" Chuyện gì " Hữu Duyên nhăn mày thấp giọng nói

" không hay rồi , lão lão đại , hình như baba có tư sinh tử aaaaaa " Tiếng khét thất thanh của chip trong đầu cũng không giảm bớt bàng hoàng bây giờ của Hữu Duyên .