Đỉnh điểm vào lần cô trở về nhà, thấy Hà Phương đang lén lút lục lọi thứ gì đó ở phòng làm việc của bố cô
Minh Châu lên tiếng: “Cô đang tìm cái gì đấy? Có cần tôi tìm giúp cho không?”
Cô nói với giọng mỉa mai
Hà Phương giật mình, giọng có phần run rẩy nói: “Bố...bố bảo tôi lấy tài liệu giúp, bố để quên ở đây”
Minh Châu cảm thấy khó chịu khi cô ta dùng cách xưng hô như thế với bố cô
Minh Châu thản nhiên: “Có thật không? Hay là cô đang lo lắng kết quả xét nghiệm không đúng nên mới lẻn vào phòng để tráo kết quả? Nghi vấn này cũng phải được đặt ra chứ nhỉ?”
Hà Phương bắt đầu sụt sịt: “Tôi...tôi không có, thật mà”
Minh Châu đáp lời: “Cô không cần phải giả vờ trước mặt tôi!”
Cô ta liền thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng trở lên chanh chua hơn
“Lí do gì mà cô được sống sung sướng, mà tôi thì không?”
Minh Châu thẳng thắn: “Đơn giản là vì nhân phẩm tôi tốt, từ trước đến nay tôi đều có suy nghĩ, đồ của mình thì mình dùng, không được nhòm ngó đến đồ của người khác, không như cô luôn luôn có tâm lý ganh ghét, tị nạnh với những gì người khác có. Đấy là lí do”
Vừa dứt câu, cô nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới lầu
Cô gái kia không hiểu suy nghĩ như thế nào
Mà trực tiếp tự mình trượt chân ngã lăn xuống cầu thang, ngất lịm đi
Người kia trực tiếp chạy đến đỡ lấy thân thể của cô ta, rồi gào ầm lên
“Người đâu mau gọi cấp cứu”
Người làm trong nhà tôi lần lượt chạy ra xem xét, họ sợ xảy ra án mạng nên luống cuống tay chân bấm điện thoại
Người kia trực tiếp chạy lên lầu mặt đối mặt với tôi, cậu ta gào ầm lên